Tỉnh lại từ cơn mê, An Hòa không biết mình đangở đâu, nhưng vừa mở mắt ra đã nhìn thấy trước mặt mình là một khuônmặt tuấn mĩ, trí nhớ trở lại trong nháy mắt, nước mắt tràn ra khỏibờ mi.
Hạ Viêm nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ của côcũng cất tiếng thở dài khó có thể nhận ra, cũng có một chút kinhngạc vì mình lại có thể nảy sinh một loại cảm giác gọi là đaulòng.
Anh rời khỏi thân thể cô, cúi đầu hôn lên môi cô,giọng nói nhu hòa: “Ngoan nào, đừng khóc, tôi không động vào em nữa…”
An Hòa thút tha thút thít nhìn anh hỏi:“Thật…thật vậy không?”
Hạ Viêm gật đầu, kéo bàn tay nhỏ nhắn của côqua, đặt lên môi hôn một cái, sau đó đứng dậy mặc quần áo, dùng gagiường quấn An Hòa lại, bế vào trong phòng tắm.
Trong bồn tắm, cô yên lặng tựa vào lồng ngựcanh, nhu thuận mềm mại. Từ khi trông thấy cô đến nay, trái tim Hạ Viêmcàng lúc càng mềm đi, nhưng anh lại càng ngày càng thích loại cảmgiác này, rất thoải mái, vô cùng….ấm áp.
“Nói chuyện với tôi, hửm?” Anh cũng chưa bao giờnói chuyện một cách dịu dàng như vậy, anh đã không tực giác thu mìnhlại, tuyệt đối không muốn dọa cô sợ.
“Được rồi, là do tôi quá xúc động…Từ nay vềsau tôi sẽ cẩn thận hơn, được không?” Anh chưa bao giờ dùng giọng điệunhẹ nhàng như vậy dỗ dành một người phụ nữ, không, một cô bé.
An Hòa giật giật, từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắtto tròn sáng ngời tràn đầy nước mắt, mặc dù anh làm chuyện rất đauvới cô, nhưng mà sâu trong nội tâm cô lại cảm thấy anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-theo-hanh-phuc/207655/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.