Khương Mạc khóc đến mức người run lên, Hi Phù Ẩn chưa bao giờ dỗ con gái, trong khoảng thời gian ngắn bó tay không có cách nào, chỉ có thể vụng về vỗ lưng nàng, mặc nàng khóc thút thít. Qua một hồi lâu, Khương Mạc mới từ từ dừng khụt khịt, cảm xúc trong lòng đã vơi đi một nửa, nhưng đôi mắt lại sưng húp, chớp một cái là đau. Nàng lau đi nước mắt trên mặt, nhẹ nhàng rời khỏi lồng ngực Hi Phù Ẩn, rầu rĩ nói: “Cảm ơn ngươi.”
Hi Phù Ẩn không được tự nhiên giấu tay ra phía sau, hơi nắm lại, đáp một cách tẻ nhạt: “Đừng khách sáo.”
Hít mũi một cái, Khương Mạc uống một hớp nước, bổ sung lượng nước xói mòn từ cơ thể, giải khát. Nếu như không phải quá khó chấp nhận, nàng tuyệt đối sẽ không khóc như vậy, phải tốn bao nhiêu nước mới có thể bổ sung lại, nghĩ vậy, Khương Mạc có chút đau lòng.
Chẳng qua bây giờ bọn họ không cần phải lo lắng chuyện nước uống. Trước khi đi, Khương Mạc và Yến Bình đã tìm được một mảnh rừng trúc, tuy rằng phần lớn cây trúc đều chết héo, nhưng ống trúc còn có thể sử dụng. Bọn họ cưa ống trúc thành từng đoạn, rót đầy nước, cột vào trên xe.
Khương Mạc nhặt một quả dại, cắn một ngụm, lại nói với Hi Phù Ẩn: “Ăn chút gì đi.”
Bởi vì vừa mới khóc, cho nên giọng nàng còn có chút nghẹn ngào.
Hi Phù Ẩn đang lúc ngẩn người, phản ứng chậm một nhịp, mới cầm lấy đồ ăn. Hai người im lặng ăn đồ xong, không khí đột nhiên trở nên có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-nan-khong-ta-co-ban-tay-vang/1002919/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.