Ánh trăng bạc chiếu sáng con đường như xa như dài phía trước.
Khương Mạc cõng Yến Bình trở về. Yến Bình khóc mệt, nhóc nằm nhoài trên lưng Khương Mạc, mí mắt cụp xuống, như tỉnh như không. Khóc cũng rất tốn thể lực, dù sao vẫn là một đứa trẻ. Hơn nữa trời tối đen thui thế này, đứng cạnh ba bộ thi thể đã bắt đầu hư thối vẫn hơi khiếp người.
Khương Mạc cũng thở dài trong lòng suốt dọc đường đi. Nghĩ đến bộ dáng ngoan ngoãn hiểu chuyện ngày thường của Yến Bình, nàng lập tức đau đầu, tuổi còn nhỏ mà tâm tư đã sâu nặng thế này, nếu không kịp thời sửa lại, sau này khó có thể bảo toàn việc không đi đường chính.
Nói không quá lời, Yến Bình đúng thật là người khiến Khương Mạc phí nhiều tâm tư nhất từ khi Khương Mạc vào thế giới này, cũng là người nàng đau lòng nhất, cho nên nàng muốn nhóc sống thật tốt.
Sau khi trở về, Khương Mạc bất ngờ nhìn thấy người đang ngồi ngay ngắn ở nhà chính. Hắn ngồi trên chiếc xe bốn bánh, trên bàn thắp một ngọn nến. Nghe thấy tiếng vang, hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó tự đẩy xe về phòng.
Khương Mạc nhướng mày, cũng không nói gì cả, tăng nhanh tốc độ an trí Yến Bình rồi mới trở về phòng ngủ.
Cả ngày hôm nay quá mệt, người nàng mệt, trái tim lại càng mệt.
Nhưng mà sáng sớm ngày hôm sau, Khương Mạc đã rời giường. Tuy tối hôm qua nàng ngủ muộn, nhưng sau khi trở về nàng nằm xuống đã ngủ đi, vậy mà vô thức ngủ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-nan-khong-ta-co-ban-tay-vang/1002918/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.