Editor: Đông Vân Triều
Tạ Trì An phản ứng nhanh nhất, tiến lên ngồi xổm xuống, giơ tay thăm dò hô hấp của Hoàng Thành Long.
"Chết rồi."
Cậu cất giọng lạnh nhạt, nghe không ra cảm xúc gì.
"Chết, chết rồi?" Lâm Siêu Văn hét lên, nhìn Vương Uy, lại nhìn thi thể Hoàng Thành Long, "Cái này, cái này..."
Vương Uy đã sớm đần ra một đống, mắt mất đi tiêu cự.
Thật lâu sau cậu mới dám nhìn xuống bàn tay đã đẩy chết Hoàng Thành Long của mình, nói lạc cả giọng: "Chết rồi? Em, giết người rồi?"
"Em, em không muốn nó chết. Em chỉ không muốn nó nói xấu cô Tống, em thật sự không muốn nó chết cô ơi." Vương Uy đau đáu nhìn vào tay mình, vừa khóc vừa cười, "Em giết người rồi, em giết người... A a a a a a!!!"
Vương Uy ôm đầu xông ra khỏi phòng học.
Tống Thanh Vân trông thấy xác chết nằm trên mặt đất, cả người trắng nhợt.
Một lúc lâu, lớp trưởng dợm mở lời: "Cô ơi, Hoàng Thành Long... làm sao bây giờ?"
Cũng không thể cứ để một thi thể chềnh ềnh giữa lớp thế chứ. Vậy ai còn dám ngồi đợi ở chỗ này.
Tống Thanh Vân cũng chẳng biết phải làm gì.
Tạ Trì An đưa ý kiến: "Cô, để em đưa bạn ấy đến phòng chứa đồ."
Phòng chứa đồ của trường là nơi để đủ các thứ thập cẩm thượng vàng hạ cám, đặt xác ở đó sẽ không dễ bị người khác phát hiện.
Tống Thanh Vân đương lúc hoang mang lo sợ, nghe Tạ Trì An lên tiếng, cứ thế gật đầu bừa.
Tạ Trì An đỡ lưng gã. Hoàng Thành Long có thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-hay-chet/185719/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.