Chương trước
Chương sau
Vì cô đã chủ động hôn một cái, nên Tạ Mục Trì cũng chủ động hôn thêm một chút nữa.

Ban đầu là hôn nhẹ, nhưng rồi sau đó lại bắt đầu dây dưa không dứt, chính bản thân anh cũng lưu luyến sự ngọt ngào của cô, hiển nhiên là bây giờ anh chỉ muốn thời gian dừng lại ở thời điểm này thôi.

Phải nói rằng anh cực kỳ yêu cô gái của mình.

- Y Y, khi em về Nhâm thành vào mùa đông này, anh có thể theo em không?

Hứa Nguyệt Y bị hôn vẫn còn mơ hồ, nhưng khi nghe anh hỏi thì cũng nhìn anh, lại nói:

- Mục Trì… Anh không hối hận sao? Dù sao thì anh vẫn còn trẻ như vậy, lỡ như…

Còn chưa kịp để Hứa Nguyệt Y nói hết thì anh đã cắn nhẹ một cái lên môi của cô, hai chân mày cũng có hơi nhíu lại, nói:

- Nói gì vậy? Em có tin anh cắn chết em không?

- Tạ Mục Trì, anh là chó hả!

- Ừ, anh là chó! Nên anh sẽ cắn em!

Mặc dù nói là cặn, nhưng thật ra là anh đang hôn lên cổ của cô, sẵn tiện còn để lại một dấu hôn cực kỳ rõ ràng. Sau khi xong việc thì anh còn tự hào mà hôn thêm mấy cái lên nó.

Hứa Nguyệt Y lúc này còn đẩy anh ra, tìm một cái gương để xem “thành quả” của anh, sau đó còn đưa tay che lại, nhưng Tạ Mục Trì càng vui vẻ ôm eo của cô, lại nói:

- Em che làm gì, anh thấy rất đẹp luôn đó!



- Tạ Mục Trì, anh!

Gương mặt hờn giận chả Hứa Nguyệt Y càng đáng yêu hơn, đột nhiên lúc này cô lại nắm cổ áo của anh rồi kéo xuống, không nói lời nào liền cắn mạnh lên vai của anh một cái. Tạ Mục Trì có hơi nhăn mặt một chút, nhưng rồi lại dịu dàng đưa tay xoa đầu của cô, nói:

- Y Y à, em cũng gấp gáp đánh dấu chủ quyền như thế sao?

Cắn anh xong thì cô cũng đau lòng nên đã hôn lên nó một cái, hành động vừa đấm vừa xoa làm cho anh khó mà kiềm chế được, nuốt một ngụm khí lạnh, yết hầu cũng vì vậy mà chuyển động lên xuống, Hứa Nguyệt Y nhìn thấy còn tò mò muốn đưa tay chạm vào.

Hai mắt của cô còn rất hiếu kì mà chạm vào nó, sau đó lại nói:

- Em nghe nói đừng nên chạm vào yết hầu của nam nhân… Nhưng mà tại sao nhỉ? Em thấy nó cũng bình thường thôi mà?

Nhưng tới lúc Hứa Nguyệt Y nhìn thẳng vào gương mặt của Tạ Mục Trì thì lại thấy có gì đó sai sai rồi… Anh bây giờ là đang… Đỏ mặt hả?

Rốt cuộc là chuyện gì vậy chứ? Chẳng phải chỉ là chạm vào yết hầu thôi sao? Tự nhiên lại đỏ mặt như thế thì cô biết phải làm sao đây?

- Y Y, em đừng bắt anh phạm tội chứ.

- Cái đó… Em… Em…

- Hứa Nguyệt Y, em chịu trách nhiệm đi!

Nói xong Tạ Mục Trì liền ôm cơ thể của cô lên, nhanh chóng đưa cô về giường, lại nằm đè lên người cô, hôn lên môi cô.

Từng sự kích thích đều dồn ném vào nụ hôn này, hiển nhiên Hứa Nguyệt Y cũng nhận ra nụ hôn lần này so với vừa rồi có khác biệt rất lớn, cô có hơi run một chút, nhưng Tạ Mục Trì lại cố ý hôn xuống tai của cô, nhẹ nhàng cắn lên tai cô, nói:



- Y Y, anh yêu em.

Gương mặt của Hứa Nguyệt Y đã đỏ nay càng thêm đỏ hơn, nhưng Tạ Mục Trì chỉ hôn cô, hết hôn môi lại đến hôn lên cổ, sau đó lại chuyển đến hôn môi. Các trình tự ngẫu nhiên như thế làm cho Hứa Nguyệt Y cảm thấy anh rất kì quái.

Hôn thêm một lúc thì anh lại nói:

- Y Y ngoan, ở đây chờ anh, đừng chạy lung tung đấy.

Nói xong Tạ Mục Trì còn hôn lên môi cô thêm một cái rồi mới rời đi, còn tưởng rằng anh đi đâu, hóa ra là vào nhà vệ sinh à?

Khi này cô nằm trên giường cũng thở phào nhẹ nhõm, suýt chút nữa là cô tiêu đời rồi. Quả nhiên là người ta nói rất đúng, không nên chạm vào yết hầu của nam nhân.

Nhưng đến đây, cô lại đưa tau chạm lên môi mình… Hai người họ từ khi vào phòng đến bây giờ chẳng biết đã hôn nhau bao nhiêu lần nữa… Cơ mà hình như cô không ghét chuyện này lắm nhỉ? Trái lại… Còn có chút thích nữa.

Cô ngồi dậy, định bụng là đi một vòng quanh phòng để khám phá, nhưng ánh mắt của cô đột nhiên lại dừng ở thùng rác, nhìn kĩ hơn một chút thì hai má của cô liền đỏ đến.

Tại sao trong phòng của anh lại có cái này chứ? Hơn nữa nếu nhìn kĩ một chút thì nó vẫn còn mới và chưa được sử dụng? Sao tự nhiên lại xuất hiện thứ này…

Còn chưa kịp để cô nói gì thì đã có người gõ cửa, cô theo quán tính mà mở cửa ra, nhưng không ai đi vào cả, thay vào đó lại là cánh tay kì lạ kia.

Hóa ra người đó là Khương Tuệ Lương, nhưng thứ trên tay bà ấy lại là… Thứ “đó”, không chỉ vậy mà bà ấy còn nói nhỏ:

- Con trai, mặc dù mẹ rất muốn bế cháu nội, nhưng Y Y còn nhỏ, mẹ cũng không gấp đến vậy, tiết chế chút đi, đừng chơi lớn quá nha. Nhanh cầm lấy, đừng để dân số gia tăng, có nghe không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.