Chương trước
Chương sau
Thật sự thì Hứa Nguyệt Y không quá ngại ngùng khi nhìn thấy thứ kia đâu, nói sao thì cô cũng đã trưởng thành rồi, nhìn cũng nhìn qua mấy lần, nên nói quá ngại ngùng thì là nói dối.

Cơ mà… Thứ làm cho cô ngại ngùng chính là tận tay mẹ của bạn trai lại đưa thứ đó cho mình, mà bà ấy còn dặn dò không nên “chơi lớn” nữa chứ… Cô ước gì ở đây có cái lược để cô tàng hình, hoặc có cái hố để cô nhảy vào cho rồi, chứ xấu hổ quá đi.

Khương Tuệ Lương lúc này ở bên ngoài cũng mỏi tay rồi, bà ấy còn nói:

- Nhanh cái tay cầm đi chứ thằng này.

Lúc này bà ấy vô tình đẩy cửa hơi mạnh nên cánh cửa phòng đã mở ra, xuất hiện ở trước mặt bà ấy không phải thằng con trai của mình, mà là con dâu. Khương Tuệ Lương nhìn xung quanh một chút, lại nhỏ giọng nói:

- Mục Trì đâu rồi?

- Anh ấy… Ở trong nhà vệ sinh.

Lại nhìn thêm một vòng quanh phòng, tất cả mọi thứ đều không có dấu hiệu của sự xê dịch, giường cũng không quá lộn xộn, trang phục trên cơ thể cô vẫn rất chỉnh tề, chỉ có môi hơi sưng, mặt hơi đỏ, trên cổ còn có một dấu tích khiến người ta không khỏi nghi ngờ.

Nhưng rồi Khương Tuệ Lương lại thở dài, hóa ra không phải con gái người ta không thích, mà là thằng con nhà bà ấy không được.

Ánh mắt của bà ấy nhìn Hứa Nguyệt Y cứ như đang thấy có lỗi với cô vậy, trong khi cô vẫn chưa hiểu tại sao bà ấy lại nhìn cô bằng ánh mắt thì Tạ Mục Trì đã đi ra từ nhà vệ sinh.

Anh có hơi hoảng hốt khi thấy mẹ mình đang đứng ở trước cửa phòng, đối diện là bạn gái của anh nữa chứ, nhưng thứ trên tay… Ôi trời ơi, mẹ anh đúng là đọc tiểu thuyết ba xu nhiều đến sắp hoang tưởng rồi.

Anh đi đến còn kéo Hứa Nguyệt Y vào phòng, dặn dò cô chờ một chút rồi anh sẽ đưa cô về.

Sau đó lại kéo mẹ mình ra khỏi phòng, vừa đẩy bà ấy vừa nói:

- Mẹ! Sao mẹ lại đem mấy thứ này đến đây?



- Còn không phải mẹ lo cho con sao? Dù mẹ rất muốn bế cháu nội, nhưng Y Y còn nhỏ lắm, mẹ đang giúp hai đứa đó!

- Trong đầu của mẹ lại suy nghĩ cái cảnh tượng gì nữa rồi?

Khương Tuệ Lương giả vờ nghĩ ngợi một lúc, sau đó còn nhìn anh, che miệng cười nói:

- Hỏi thừa, một nam một nữ ở trong phòng, thêm chất xúc tác là tình yêu ngọt ngào… Thử hỏi sẽ làm gì chứ?

- Mẹ cũng biết Y Y còn nhỏ mà mẹ lại nghĩ những chuyện như vậy, thật đúng là hết nổi mẹ rồi. Con sẽ bảo cha dạy dỗ lại mẹ.

Sau đó anh cũng đẩy mẹ mình về phòng của bà ấy, mẹ của anh đúng là biết cách khiến người ta rơi vào trạng thái bế tắc mà.

Quay trở lại phòng, Hứa Nguyệt Y vẫn còn chưa hết ngượng ngùng, nhưng rồi Tạ Mục Trì vẫn nhẹ nhàng xoa đầu cô, nhỏ giọng, nói:

- Đừng nghĩ nữa, mẹ chỉ là ham vui thôi, em đừng để trong lòng.

Cô cũng ra sức gật đầu.

Sau đó thì Tạ Mục Trì cũng đã đưa Hứa Nguyệt Y về nhà, ở trước cửa nhà thì anh đã thấy Hoắc Ninh Tường đang khoanh tay đứng chờ cô. Nhìn cái gương mặt đăm đăm khó chịu kia đi, có khác gì ông bố đang chờ con gái đi chơi khuya hay không chứ? Hơn nữa bây giờ cũng chỉ mới hơn bảy giờ một chút thôi mà, cũng đâu có khuya lắm.

Trước lúc Hứa Nguyệt Y vào nhà thì anh còn lưu luyến nắm chặt lấy tay cô, lại nói:

- Y Y, sắp tới có cuộc thi tháng. Nếu như em hứa kì nghỉ đông này sẽ đưa anh về Nhâm Thành, thì anh hứa sẽ lấy hạng tư cả khoa.

- Tại sao lại là hạng tư?

- Dì nhỏ của em hạng nhất, cậu nhỏ của em hạng nhì, Y Y của anh hạng ba, thì anh phải lấy hạng tư chứ. Anh đâu thể nào vượt qua nóc nhà của anh được.

Bốn chữ “Y Y của anh” thật sự là còn ngọt hơn cả đường nữa. Cô cũng chỉ gật đầu lại nói:



- Em hứa, nếu anh lấy được hạng tư thì em sẽ đưa anh về. Nhưng anh đừng hối hận nhé?

Nhìn gương mặt của Hứa Nguyệt Y bây giờ đang rất lém lỉnh, tựa như là cô muốn trêu chọc anh vậy, cơ mà Tạ Mục Trì cũng vui vẻ ôm cô một cái, hôn lên gương mặt của cô… À không, phải nói là hôn khắp mặt của cô, sau đó là hôn nhẹ lên môi thêm một cái, nói:

- Từ trước đến giờ chuyện gì liên quan đến em… Anh chưa từng hối hận. Y Y, anh yêu em.

- Em biết rồi, anh cứ nói suốt thế.

- Anh đã nói rồi mà, từ nay về sau… Mỗi ngày đều tỏ tình em.

Hứa Nguyệt Y cười khúc khích, lại nói:

- Bây giờ anh tỏ tình, vậy sau này thì sao?

- Thì cầu hôn xem cả đời.

- Cầu hôn là cầu hôn hay “cầu hôn”?

Anh bật cười, bé yêu của anh lại bắt đầu hỏi khó anh rồi. Nhưng anh vẫn nhẹ nhàng hôn thêm một cái, nói:

- Là cầu hôn và cũng là “cầu hôn”, mỗi ngày hai lần… Em thấy thế nào?

- Em phải viết hợp đồng lại mới được.

- Được, chỉ cần em viết, hợp đồng bán thân anh cũng kí!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.