Lúc Bách Niên đến được, căn nhà giống như không chủ. Chỉ có Minh Minh cùng Dương Ngọc đứng ở ngoài sân. 
Thấy bộ dạng của Bách Niên, Minh Minh không khỏi kinh hãi. Bách Niên chạy đến không kịp thở: 
“Em ấy đây?” 
“Cậu bị làm sao?” 
Bách Niên như nổi điên, hắn lớn giọng, đôi mắt đỏ ngầu: 
“Em ấy đang ở đâu?” 
Dương Ngọc lần đầu thấy Thầy của mình lớn tiếng như vậy. Vẻ thư sinh nho nhã biến thành một ác ma. Cô núp ở phía sau Thầy Minh. Cánh tay cô chỉ về cây cầu phía bờ sông. 
Bách Niên buông Minh Minh vội nhào đến ôm lấy Lưu Mạn: 
“Mạn Mạn, xin lỗi anh đến trễ.” 
Vốn dĩ Lưu Mạn không còn sức để khóc nữa, cả thân người nhẹ như giấy có thể ngã lúc nào không hay. 
“Xin lỗi, anh đến trễ.” 
Lưu Mạn gục đầu vào lòng ngực anh mà khóc lớn. Nhìn thấy bạn thân khóc, Dương Ngọc ngẩng mặt lên. Lấy tay lau nhanh giọt nước đang rơi. 
Bách Niên ôm chặt lấy đôi vai run run của Lưu Mạn. Hắn hôn lên tóc cô, nhẹ nhàng: 
“Không sao. Đừng sợ! Có anh ở đây rồi!” 
Rồi mắt hắn cùng đỏ, sống mũi cay cay. Lòng hắn nặng trĩu tự trách. 
Sau đó, hắn thấy người con gái bé nhỏ trong lòng hắn dần lịm đi. Cả cơ thể không động đậy nữa. 
“Mạn Mạn, em làm sao vậy? Minh Minh, mau qua xem em ấy!” 
Lưu Mạn thức dậy thấy Bách Niên ngồi ở bên cạnh. Hắn nắm tay cô nhưng bị cô đẩy ra. 
“Mạn Mạn, anh xin lỗi.” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chat-doc-mang-ten-anh/3450447/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.