Bách Niên hoàn thành xong thủ tục nhập viện, lúc kiểm tra lại điện thoại mới biết hết pin. 
Hắn về phòng bệnh định căn dặn y tá rồi rời đi thì phát hiện Thanh Thanh Huyền đã tỉnh. 
“Anh Niên, sao em lại ở đây?” 
“Hạ đường huyết. Nếu không còn chuyện…” 
Thanh Huyền giả bộ ho, chen ngang lời nói của anh: 
“Anh có thể giúp em rót một ly nước ấm được không?” 
Bách Niên vẫn lạnh lùng rót ly nước ở tủ đầu giường đưa cho Thanh Huyền. Cô ta giả vờ mệt mỏi không cần nổi ly nước. 
“Anh có thể giúp em một chút được không?” 
Hắn vươn tay đỡ cô ta dậy. Cô ho sặc vài tiếng trong bộ dạng cực kỳ đáng thương. Là đàn ông, hắn cũng có chút động tâm. 
“Cô không sao đấy chứ?” 
Thanh Thanh Huyền đột nhiên nắm tay hắn: “Cảm ơn anh. Nếu không có anh chắc…” 
Hắn thu tay mình lại: “Không sao thì tốt rồi. Tôi đi đây!” 
Bách Niên đặt ly nước lại trên bàn rồi rời đi. Lúc đi ra gần đến cửa Thanh Huyền nhỏ giọng hỏi: 
“Bách Niên, anh có thể ở lại với em một chút được không?” 
Người đàn ông dừng bước do dự. Thanh Huyền lại nói thêm vào: 
“Dù sao em cũng ở một mình. Anh ở lại đến khi người nhà em vào được không?” 
Thanh Thanh Huyền thấy hắn không trả lời liền trùm chăn qua khỏi đầu khóc. Giọng cô ra rất nhỏ khiến Bách Niên cảm thấy tội nghiệp. 
Hắn quay lại ngồi ở sofa sau đó đưa tay lên ho vài tiếng: 
“Tôi ở 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chat-doc-mang-ten-anh/3450446/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.