“Hâm nóng cơm nắm này giúp em đi chị!” 
Lưu Mạn vui vẻ cho cơm vào lò vi sóng. Cô lại loay hoay tính tiền cho khách. 
“Tổng cộng của mình hết 52 ngàn.” 
“Ting” 
Tiếng chuông cửa báo hiệu khách bước vào. Theo thói quen, Lưu Mạn không nhìn mà chào. 
“Cửa hàng tiện lợi xin chào!” 
Người đàn ông mặc âu phục mang hộp sữa đến tính tiền. 
“Của mình hết…” 
Chưa nói hết câu, Lưu Mạn đã khựng lại. 
“Mạn Mạn, em định trốn tôi đến bao giờ?” 
“Của anh hết 12 ngàn.” 
“Mạn Mạn…” 
Bách Niên tính nói tiếp lại nghe có tiếng học sinh bước vào. Hắn đành đưa tiền cho Lưu Mạn rồi nhận lấy hộp sữa. 
Hắn ra bên ngoài, ngồi vào trong chiếc xe Lexus của mình đợi. Hắn đã đợi cô từ 12 giờ trưa đến 5 giờ chiều. 
Vừa thấy Lưu Mạn bước ra hắn xuống xe kéo tay cô. 
Lưu Mạn hất tay, một cái cũng không nhìn chạy thụt mạng về ký túc xá. 
Nếu nói cô sợ chắc có lẽ cô sợ hắn hơn sợ ma. Lưu Mạn trốn hắn được 3 tháng rồi. Trốn càng lâu càng tốt. Cả đời này không gặp lại cũng tốt. 
… 
Bây giờ đã đến mùa nhập học, hai bạn cùng phòng đã lên đầy đủ. Nhưng hai bạn cùng phòng kia học khác ngành. Thời khóa biểu chênh nhau nên bọn họ ít khi gặp mặt. Trong phòng chỉ có một mình Dương Ngọc. Cô đang ngồi học bài vừa thấy Lưu Mạn về cô đứng dậy nhảy cẩn lên: 
“Tiểu Mạn Mạn cuối cùng cậu đã về. Chúng ta đi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chat-doc-mang-ten-anh/3450448/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.