Lưu Mạn thất tình! 
Cô nằm dài trong phòng ký túc xá khóc như mưa. Bây giờ là nghỉ hè, chỉ có cô và một bạn học khác ở lại. Đến khi Dương Ngọc đập cửa bước vào dựng cô dậy. 
“Lưu Mạn, Chia tay hơn 2 tháng lúc nào cậu cũng khóc. Sáng khóc, trưa khóc, chiều chan cơm nước mắt. Buồn cũng buồn đủ rồi. Còn nữa nha, 3 ngày rồi cậu không ăn. Lưu Mạn, cậu muốn chết cũng không được chết! 
Đúng vậy, Lưu Mạn 3 ngày không ăn, đầu óc quay cuồng, cả người không còn sức lực. 
“Cậu mặc kệ tớ đi!” 
Lưu Mạn nhắm nghiền mắt lại hồi tưởng khoảng thời gian tươi đẹp bên Lâm Thắng. 
“Bây giờ thì hay rồi. Dương Ngọc, tớ còn có thể lấy ai được cơ chứ?” 
“Lấy ai cũng được. Không lấy thì sống cuộc sống độc thân tự do. Không có đàn ông, phụ nữ vẫn sống tốt. Huống hồ năm nay cậu chỉ mới 19 tuổi, học năm nhất đại học. Sợ gì?” 
Lưu Mạn kéo chăn qua khỏi đầu: “Cậu biết thứ quý giá nhất của tớ cũng trao cho Lâm Thắng. Có được rồi, hắn lại bỏ rơi tớ. Tớ làm gì sai?” 
Dương Ngọc như phát điên lên: “Chết tiệt thằng khốn nạn! Tớ kéo hết đồng bọn đi đập cho hắn một trận. Cậu đợi đi!” 
Dương Ngọc trong mắt Lưu Mạn luôn là người quả quyết. Chuyện cô nói chắc chắn sẽ làm. Lưu Mạn vươn tay ra khỏi chăn. 
“Đừng!” 
Dương Ngọc kéo tay Lưu Mạn. 
“Dậy đi! Nghĩ đến cha mẹ mà sống. Rửa mặt đi theo tớ!” 
“Đi đâu?” 
“Đi ăn!” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chat-doc-mang-ten-anh/3450430/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.