Một tuần sau, vết thương của Phó Cẩn đã khỏi, anh được bác sĩ cho xuất viện. Buổi sáng, Phó Cẩn tự dậy làm thủ tục xuất viện xong, mới về kêu Sở Uyển dậy. Chẳng là đêm qua anh phóng túng quá độ đến rạng sáng, nên cô mệt mỏi ngủ không biết gì. Phó Cẩn ngồi cạnh giường, cúi đầu xuống hôn cô. Hô hấp bị cướp, mắt cô động đậy rồi dần mở ra. Khuôn mặt Phó Cẩn phóng to, cô có thể nhìn rõ từng sợi mi dài dài cong cong của anh. Đưa tay đập đập anh, Phó Cẩn liền rời khỏi môi cô. Tay anh nhéo mũi Sở Uyển, giọng cưng chiều nói :
- Bé heo
- Anh mới là heo.
Sở Uyển bĩu môi phản bác.
- Ừ tôi là heo đực, chỉ thích ăn bé heo.
Véo vào eo anh, cô giả vờ tức giận nói :
- Anh nghiêm chỉnh chút đi.
- Chỗ nào tôi không nghiêm chỉnh, em nói xem?
Sở Uyển mặc kệ anh ngồi dậy, bỗng cô nhớ hôm nay là ngày xuất viện, vội vàng la lên :
- Chết.. em quên mất, hôm nay phải làm thủ tục xuất viện cho anh. Tất cả là tại anh, em đã bảo làm hai lần thôi. Anh cứ làm hết lần này đến lần khác.
Vừa nói cô vừa vội vàng xuống giường. Phó Cẩn bên cạnh nhấc cô lên đùi, giọng vui vẻ nói :
- Đợi em, chắc chiều anh mới xuất viện quá.
- Anh đi làm thủ tục rồi?
Sở Uyển nghi hoặc nhìn anh. Phó Cẩn gật đầu xác định, cô thở phào nhẹ nhõm nói :
- May quá.
- Hửm sao may?
Biết mình nhỡ miệng, Sở Uyển nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-va-hanh-phuc/1830754/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.