Sở Uyển về đến nhà, tranh thủ thời gian nấu cho Phó Cẩn bát canh gà. Nấu xong, cô cùng Tiểu Xuyên vội vã cùng nhau đến bệnh viện. Đẩy cửa phòng ra, căn phòng trống trơn không một bóng người. Sở Uyển có chút hốt hoảng, dắt Tiểu Xuyên lại phía giường bệnh. Trên đống chăn gấp gọn gàng, có tờ giấy to bắt mắt. Bên trên có ghi dòng chữ "Bảo bối, anh có chút chuyện phải đi ra ngoài. Không cần lo lắng, yêu em.". Đôi mắt cô trừng trừng lửa giận nhìn tờ giấy, đem canh để lên bàn. Cô quay sang Tiểu Xuyên, giọng dịu dàng hỏi :
- Bảo bối, con có muốn ăn canh gà không?
Tiểu Xuyên nhìn mẹ rồi lại nhìn canh gà có chút khó xử. Không phải canh gà mẹ nấu không ngon, mà ở nhà cậu bé mới ăn một bát lớn. Bụng thật sự không còn chỗ trống. Cậu bé lưỡng lựa nói :
- Mẹ, con..
Chưa để Tiểu Xuyên nói hết, Sở Uyển vừa mở nắp cặp lồng giữ nhiệt vừa nói :
- Mẹ biết, chắc chắn con sẽ muốn ăn. Nào ngồi lên giường, mẹ múc canh cho con.
Thật ra cậu bé định nói mình no rồi, nhưng nhìn hành động không cho từ chối của mẹ, cậu bé có chút bất đắc dĩ leo lên giường. Xem ra ba không có trong phòng, mẹ rất không vui lên mới đem cậu ra chút giận. Hazzzzzzzzzz
Lúc Phó Cẩn được Hoắc Minh đẩy trở vào phòng, liền nhìn thấy cảnh con trai khuôn mặt méo xệch đang cố húp canh, Sở Uyển khuôn mặt lạnh lẽo ngồi bên. Tiểu Xuyên vừa nhìn thấy ba như nhìn thấy vị cứu tinh, cậu bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-va-hanh-phuc/1830752/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.