“Không có kẻ trộm nào thừa nhận là mình lấy trộm cả.” Tuyên Tịnh quét mắt từ trên xuống dưới người cô một lượt, “Không phải mẹ cô vừa mới nói đó à? Cô thiếu tiền, ai biết được cô có bí quá hóa liều trộm dây chuyền của tôi bán lấy tiền chữa bệnh cho chị gái cô không? Đúng là tình nghĩa chị em khiến người ta phải cảm động ha!”
Tuyên Tịnh chợt cười khẩy một cái, “Xem cái miệng tôi này, bác ấy đâu phải mẹ cô. Thôi thì tôi sẽ nể mặt anh Chấp Ngộ không báo án, chỉ cần cô trả lại dây chuyền là được.”
Tuyên Tịnh xòe tay ra trước mặt Tống Tương Niệm, “Nhanh chút.”
“Tôi không trộm.”
“Cô thật sự muốn bị đưa đến đồn cảnh sát đúng không?” Tuyên Tịnh chuyển tầm mắt, dừng lại trên chiếc túi xách của Tống Tương Niệm.
Người phụ nữ kia thấy vậy, hai tay ôm chặt chân Tống Tương Niệm, một tay còn đánh liên tục.
“Sao cô có thể là loại người đáng xấu hổ thế này? Cho dù con gái tôi đang bị bệnh thì cũng không cần cô phải làm mấy chuyện của phường trộm cắp!”
Hạ Sí Hạ đã xem đủ những màn kịch tương tự, thấy bọn họ chẳng khác gì đang nhảy qua nhảy lại như mấy diễn viên hài kịch. Thế nhưng Tống Tương Niệm là con gái của Triệu Lập Quốc, sự thật này đã khiến cô ấy quá sốc.
Hạ phu nhân nghĩ đến cái chết của Hạ Thiệu Nguyên, bi thương một lần nữa lại ập về.
Tuyên Tịnh bắt đầu lôi kéo Tống Tương Niệm, muốn giật chiếc túi trên tay cô.
Hạ Chấp Ngộ đứng lên đi qua, dễ dàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-niem-tuong-ngo/1118896/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.