Hắn không động vào chỗ đồ ăn, từ trong ngăn tủ đi ra. Vừa ngồi bó gồi trong không gian kín như vậy, hiện tại tay và chân đều vừa tê vừa mỏi.
Hắn gần như là lăn ra ngoài, bả vai đập vào chiếc ghế, bát đũa va phải nhau vang lên tiếng lách cách.
Lập tức có tiếng bước chân vội vã chạy về phía này, Tống Tương Niệm không nói một lời, im lặng đi tới đỡ cánh tay hắn.
Hạ Chấp Ngộ ngồi bệt ở đó, hai chân như bị hàng vạn con kiến gặm cắn, Hạ Chấp Ngộ đẩy cô ra, bướng bỉnh muốn tự đứng dậy.
Nhưng chân hắn không nghe theo sai khiến, Hạ Chấp Ngộ cứ thế ngã vào đống quần áo lộn xộn.
Hắn thử thêm mấy lần đều không thành công, rốt cuộc chịu từ bỏ.
Tống Tương Niệm ngồi xuống bên cạnh bóp chân cho hắn, Hạ Chấp Ngộ đánh một cái lên mu bàn tay cô.
“Đừng đánh em, đau lắm đấy.”
Hạ Chấp Ngộ rõ ràng không hề dùng sức, “Hạ phu nhân gọi em đến sao?”
“Là em tự muốn tới.”
“Tôi không phải người bệnh, tôi sẽ không phối hợp để em trị liệu, sớm chết tâm đi.”
“Em chưa bao giờ nói anh là người bệnh, anh cũng chỉ là một người bình thường thôi.”
“A,” Giọng điệu của Hạ Chấp Ngộ hơi là lạ, “Trong lòng em tôi là cái thứ gì? Quái thai, hay là bệnh thần kinh?”
Bàn tay đang mát xa cho hắn hơi dừng lại, “Anh không phải bạn trai em sao?”
Lời này bỗng khiến Hạ Chấp Ngộ không biết phải đáp lại thế nào.
“Hay là anh muốn chia tay rồi? Em biết, đây là tất nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-niem-tuong-ngo/1118895/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.