Hạ phu nhân được cô ấy đỡ đứng dậy, Tuyên Tịnh nhanh nhẹn chạy theo. Tống Tương Niệm tránh khỏi bàn tay của Hạ Chấp Ngộ, chậm chạp chống đất đứng dậy.
“Thật là......” Tuyên phu nhân thở dài, quay lại trước bàn ăn cầm chỗ tiền kia lên.
“Số tiền này vẫn phải đưa cho cô, yên tâm, không thiếu một đồng.” Tuyên phu nhân nhét chỗ tiền đó vào tay Tống Tương Niệm.
Tống Tương Niệm nhìn sang trợ lý vẫn đứng bên cạnh nãy giờ. “Tiền công của em.”
Trợ lý vẫn còn sững sờ, đến tận khi nghe cô gọi đến mình mới lấy lại được tinh thần, vội xua tay, “Không cần đâu ạ.”
“Sao có thể không cần chứ, đã vất vả một ngày rồi, tối về phải ăn một bữa thật ngon, em vừa mới nói vậy mà.”
Tống Tương Niệm ép cô ấy cầm lấy, trợ lý nhìn chỗ tiền cô đưa, “Từng này nhiều quá rồi.”
“Cầm lấy đi.” Tống Tương Niệm nói xong, quay lại cầm túi lên, nhét đồ rơi vương vãi xung quanh vào lại rồi bước nhanh rời khỏi đó.
Tống Tương Niệm đi ra đến cửa, thấy Hạ phu nhân vừa ngồi vào xe, cô dừng lại, đợi cho chiếc xe hoàn toàn đi khỏi mới tiếp tục bước ra ngoài.
Cô đi tàu điện ngầm về nhà, hiện tại là giờ tan tầm, đừng nói chỗ ngồi, đến cả đứng cũng phải chen chúc.
Tống Tương Niệm như cái xác không hồn chờ tàu đến trạm, lại mặc cho gió lạnh buổi đêm táp vào người lê bước về nhà.
“Đi theo.” Hạ Chấp Ngộ lên tiếng.
Tài xế đạp ga, Tống Tương Niệm đi rất chậm, hai chân như buộc chì kéo lê trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chap-niem-tuong-ngo/1118897/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.