Sau một bài phát biểu dà lê thê thì cuối cùng cũng kết thúc, đám học sinh mệt nhoài nằm ra bàn nhưng cũng nhanh chóng dựng thẳng người dậy để ôn tập. Thời gian này chỉ cần lơ là một tí là coi như toang.
Nói vậy chứ khi giáo viên vừa bước ra khỏi lớp đóng cửa lại, tiếng láo loạn đã vang lên ầm ĩ.
"Lấy tao quyển sách kia coi".
"Có ai mang đồ ăn không vậy, đói quá".
"Ơ, thằng chó này, chảy dãi ra vở tao rồi..."
Đó là những tiếng ồn nháo nhạo cả lên bên cạnh tiếng bút giấy sột soạt cuả những học sinh chăm chỉ.
Lục Thiên có vẻ không thuộc cả hai loại trên, cậu chỉ đơn giản là im lặng ngắm nhìn mọi thứ đang diễn ra trong lớp học.
Quay lại nhìn Cố Dương lần nữa, vẫn thấ cậu ta gục mặt xuống bàn, trong những tiết tự học thế này, nếu Cố Dương không góp vui cùng đám người kia thì cũng sẽ chạy qua bàn Lục Thiên lải nhải trời đất.
Thế mà giờ này chỉ biết ngủ thôi sao.
"Đúng là lạ lùng mà"
Lục Thiên quyết định sẽ tự đến bàn cậu ta. Lục Thiên lấy ngón trỏ búng vào đầu cậu, Cố Dương kêu "Á ui" một cái.
"Mày làm cái gì vậy hả ?" Cố Dương cau có quát lại.
"Làm mày tỉnh táo hơn, đừng có ủ rũ như đười ươi thế kia nữa, xảy ra chuyện gì à ?".
Cố Dương xoa xoa đầu, miệng chẹp chẹp kêu không có gì nhưng Lục Thiên vẫn dứt khoát cậy mồm cậu ta ra.
"Lại nhắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-ngay-anh-den/923000/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.