Tối đó Lục Thiên mệt mỏi sinh ra lười biếng mà không muốn ngồi vào bàn để học.
Dù có khuyến khích cơ thể rằng hãy đứng dậy đi, hãy tiến về phía bàn học để có một tương lai tươi sáng nào, nhưng tất cả đều công cốc, cánh tay cứ giơ lên rồi lại hạ xuống. Chốc chốc lại là tiếng thở dài thườn thượt.
Đầu cậu cứ ngẩn ngơ nghĩ đến buổi chiều hôm nay.
"Ồ, em ghen sao ?"
Đối mặt với câu hỏi ngày càng lộ rỏ vẻ châm chọc và cà khịa. Lục Thiên khó mà giữ vẻ bình tĩnh nhưng trên khuôn mặt cũng chẳng bày ra biểu cảm gì đặc sắc.
"Giống lắm sao, tôi chỉ thấy hơi lạ khi xưng hô vậy thôi. Nhất Trình dù gì cũng đâu phải của riêng của anh".
"Gì chứ, Trình Trình cũng đâu có phản đối gì đâu, đúng không ?"
Vạn Hải Ninh quay sang hỏi Nhất Trình, giờ là "mũi nhọn" chĩa vào cậu à ?
"Ờm thì,...em thấy nó cũng không có gì quá lớn, thể hiện cảm tình anh em bạn bè thôi thì cũng không sao".
Căng rồi đây, Hải Ninh thì có vẻ không xây xát gì nhưng mặt Lục Thiên tối sầm lại rồi kìa. Nhất là sau câu trả lời của Nhất Trình.
Gió bắt đầu xào xạc, Cố Dương đứng một bên không biết có nên thêm câu nào vào không.
"Lục Thiên à, chúng...chúng ta về thôi, cũng khá muộn rồi đấy"
Vạn Hải Ninh thấy vậy cũng không muốn nhiều lời, xoay người bước vào nhà.
"Vậy kết thúc ở đây đi. Cuối tuần cứ đến nhà anh nhé" cánh cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-ngay-anh-den/922999/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.