Câu hỏi của A Bảo trùng với điều mà cậu đang nghĩ đến.
Cũng đúng thôi, nếu như không nhờ sự giúp đỡ hôm đó, nếu như không vì lời mời làm bạn ở công viên chiều hôm đấy, nếu như Lục Thiên không ra tay đánh người vì cậu, buổi học nhóm, lời mời đi biển,....tất cả như cuốn phim tua chậm chạy qua đầu Nhất Trình.
Bớt chợt cậu ta xuất hiện và làm bạn với Nhất Trình, thật không thể tin nổi mà.
"Ừm, là cậu ấy đấy. Trông vậy thôi chứ tốt lắm".
"Thì tôi có nói cậu ta là người xấu đâu" A Bảo vặn lại lời Nhất Trình "Sự xa cách của lớp đối với cậu chắc cậu cũng cảm nhận được, với tư cách là lớp trưởng có lẽ tôi phải xin lỗi trước"
Nhất Trình giờ mới sực nhớ ra, A Bảo là lớp trưởng lớp mình, tính ra cậu cũng vô tâm không kém.
"À à....không sao đâu, mọi chuyện cũng qua rồi mà, ít ra tôi còn nói chuyện được với lớp trưởng của lớp nhỉ"
"haha...Ừ, cũng đúng đấy. So với lúc trước thì cởi mở hơn rồi" A Bảo nói, hóa ra Nhất Trình cũng không phải "khúc gỗ" như mọi người vẫn nói.
Lúc này cũng đã tới nhà, Nhất Trình cảm ơn rồi tạm biệt A Bảo sau đó nhanh chóng vào nhà.
Mẹ đang ngồi đợi cậu, thấy trước đó Nhất Trình ra ngoài không mang ô, bà chạy ra với một chiếc khăn lớn trên tay định chùm lên người cho cậu. Thấy con trai vẫn khô ráo. Hỏi ra mới biết là đi nhờ ô của bạn về bà cũng yên tâm.
"Là cậu bạn Lục Thiên sáng nay đến nhà ta sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-ngay-anh-den/922998/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.