Reng, reng, reng.
Tiếng chuông báo hiệu một ngày dài dần kết thúc, cả lớp B-2 nhanh chóng thu dọn sách vở vào cặp ra về.
"Êi, đi làm ván game đi".
"Được đấy, cho tao đi với".
"Vậy thì nhanh lên".
........
Nói rồi đám bạn đó khoác vai nhau, líu ríu ra khỏi lớp.
Nhất Trình đã chứng kiến cảnh này không biết bao nhiêu lần, lần nào cũng là một cảm giác hậm mộ và cô đơn. Cậu hâm mộ những người đó vì có thể nói chuyện thoải mái với những người xung quanh, vì họ có nhiều bạn bè. Cậu buồn vì khi nhìn lại mình, khi nhìn quanh lớp học, đâu đâu cũng chỉ là một sự lạc lõng đến cùng cực.
Nắng hạ chiếu qua khung cửa sổ, ánh nắng nhẹ nhàng đáp xuống nền nhà, một làn gió nhẹ len lỏi vào trong phòng học. Giương mắt ra ngoài cửa sổ khung cảnh này thật tiếc là chỉ có cậu được ngắm.
Nhất Trình đã cố làm quen với mọi người nhưng có vẻ điều đó không khả quan lắm.
"Ừm, xin lỗi nhưng nhóm tớ đủ người rồi....nên là..."
Đó là khi giáo viên giao bài tập chia nhóm, chỉ có mỗi cậu là không ai muốn làm cùng. Đến phút cuối đành phải xếp tạm cậu vào nhóm nào đấy.
Và có vẻ mọi người trong đó cũng không thoải mái gì cho cam.
"À,...không cần đâu, tớ tự biết làm mà".
Đây là khi cậu muốn giúp một bạn ngồi cạnh làm bài về nhà nhưng người đó cũng nhanh chóng từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-ngay-anh-den/923001/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.