“… NHẮM… MẮT… VÀO…”
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, trong giọng xen lẫn chút ít nghiến răng nghiến lợi.
Khoảnh khắc hắn vừa dứt lời, ánh mắt như hoá thành thực thể biến mất.
Nhưng không hiểu sao, ngay cả khi Vu Chúc bị buộc nhắm mắt bởi mệnh lệnh của hắn thì dường như vẫn có một chút nhiệt độ kỳ lạ dừng ở nơi y nhìn. Vải mỏng thấm nước dán chặt vào da, mang tới cảm giác không thể phớt lờ… Hay nên nói là, trước đây có thể không chú ý tới, nhưng sau khi bị ép phải chú ý, rất khó để tiếp tục bỏ qua.
“…”
Ôn Giản Ngôn không kìm được giơ tay kéo cổ áo, cố gắng để chiếc áo ướt không dính vào da.
Tuy nhiên tay hắn vừa giơ lên được nửa chừng bỗng khựng lại.
Không, hắn quan tâm cái này làm quái gì.
Ngực thôi mà.
Muốn nhìn thì cứ nhìn.
Ôn Giản Ngôn lại tiếp tục dán mắt vào Vu Chúc.
Đối phương vẫn bị Rắn ngậm đuôi giam cầm tại chỗ, phần cuối sợi xích biến mất trong bóng tối, vạt áo xộc xệch mở toang, chú văn phức tạp kỳ lạ phủ trên cơ bắp tái nhợt, mái tóc đen dài ngâm trong làn nước lạnh lẽo dưới đất.
Y ngồi tựa vào cuối giường, mặt không có cảm xúc nào, hoàn toàn không thể nhìn ra hành động suồng sã nhiệt tình vừa rồi, trái lại trông rất nhếch nhác, thậm chí…
Mang theo một chút vô tội.
Như thể y mới là người chịu ấm ức.
“…”
Ôn Giản Ngôn cảm thấy ngọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-mung-den-voi-phong-livestream-ac-mong/1887077/chuong-313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.