Trong căn phòng khách sạn ẩm thấp bị bóng tối bao phủ, mặt nước khẽ lăn tăn gợn sóng, in bóng những tia sáng lung linh.
Không khí thoang thoảng mùi máu tươi.
“Vậy, ta tỉnh táo từ khi nào?”
Vu Chúc duỗi tay chân, biếng nhác dựa vào cuối giường, mặc cho nhân loại đối diện luồn tay vào mái tóc mình, nương theo lực kéo của hắn ngẩng lên.
“Để tôi ngẫm lại…”
Ôn Giản Ngôn nhoẻn cười, cái được cái chăng vuốt ve mái tóc lạnh lẽo của Vu Chúc. Mắt hắn híp lại che lấp sự sắc bén nơi đáy mắt, giọng nói khàn khàn khẽ giương lên.
Không phải lúc đầu.
Vu Chúc là Thần Linh, là Dị Loại chứ không phải là con người.
Tuy rằng y ở phe “ác”, nhưng nếu xét theo khía cạnh nào đó thì y cũng là một kẻ cao ngạo thuần khiết. Những kẻ như vậy sẽ không trộm vờ bản thân yếu đuối, dùng mánh lới mê hoặc người khác…
Huống chi đối phương cũng chẳng diễn xuất được tốt như vậy.
[Máu] là chìa khoá.
Vu Chúc thức tỉnh sau khi hút máu và bắt đầu “ăn”
Vậy đó là lúc nào?
…
Ôn Giản Ngôn hơi cúi lưng, bàn tay nắm chặt mái tóc dài của Vu Chúc. Hắn nhìn khuôn mặt tuấn tú tà tính từ trên cao, ấn ngón tay bị thương nhưng không còn chảy máu lên đôi môi tái nhợt của y:
“Là lúc anh cắn tôi, đúng chứ?”
Trước đó và sau thời điểm đó đều là đáp án sai lầm.
Ôn Giản Ngôn vô cùng tự tin vào khả năng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-mung-den-voi-phong-livestream-ac-mong/1887078/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.