Sau khi nghe Ôn Giản Ngôn nói hết, các thành viên trong đội đều sững người.
… Cái gì? Ngủ hả?
Vào ngay lúc này?
Trong lúc cả đám đang đực mặt ra, chàng trai đứng trước hành lang vô cùng tự nhiên xoay người bước vào phòng.
Mọi người trố mắt nhìn Ôn Giản Ngôn lướt ngang qua mình, đi thẳng về phía chiếc giường lớn ở giữa phòng.
Hắn tính nghỉ ngơi trong thời điểm này thật hả!!!
Đám Trần Mặc Vân Bích Lam kinh ngạc nhìn nhau, sau thoáng do dự, bọn họ vội vàng đuổi theo chân Ôn Giản Ngôn.
“…”
Ôn Giản Ngôn đứng yên trước giường, ngước mắt nhìn lên, ánh mắt dán vào bức tranh sơn dầu phía đối diện giường.
Bên trong vẫn là khung cảnh khiến người ta bất an, mặc dù nó khác với những bức tranh ở tầng một và tầng bốn trước đó, song cũng âm u, ẩm ướt, chứa đầy không khí quái đản và đáng ngại chẳng kém cạnh.
Mặc dù họ buộc phải trốn vào đây để tránh sự truy đuổi của kẻ thù, nhưng dẫu sao nó cũng là căn phòng đầu tiên họ tiến vào kể từ khi rời khỏi trấn mưa.
Điều đó có nghĩa, đây sẽ là [cánh cửa] tiếp theo để họ tiến vào trong trấn.
Ngủ trước bức tranh như vậy là một thử thách tâm lý cực lớn cho bất kỳ ai.
Tuy nhiên, kia cũng là chuyện của hai tiếng nữa.
Ôn Giản Ngôn thôi không nhìn nữa, lặng lẽ thở dài.
Hắn vắt chiếc áo ướt nhẹp lên lưng ghế bên cạnh, sau đó xoay người nằm xuống giường.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-mung-den-voi-phong-livestream-ac-mong/1887076/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.