Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“?!”
“Đờ mờ đờ mờ, đùa nhau đấy à? Sao lại gặp nhau ở ngõ hẹp thế hả.”
“Trong Khách sạn Hưng Vượng có bao nhiêu cầu thang thoát hiểm vậy? Không ba bốn cái thì cũng năm sáu cái nhỉ?”
“Ha ha a ha ha xác suất kiểu gì đấy! Vận may này làm tôi quỳ sát đất.”
Tiếng bước chân trên đỉnh đầu đang ngày một gần, tim mọi người như nhảy thót lên tận họng. Bọn họ bất giác nín thở, quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn, chờ đợi quyết định của hắn.
“…”
Ôn Giản Ngôn yên lặng ngước mắt, đôi môi tái nhợt mím thành đường thẳng, mắt nhìn chằm chằm bóng tối phương xa, cặp mắt nhạt màu chìm sâu trong tối.
Sự im lặng chỉ kéo dài một giây ngắn ngủi.
Gần như chỉ trong tích tắc, hắn đã vạch ra kế hoạch tiếp theo là gì.
Ôn Giản Ngôn giơ tay ra hiệu, cánh môi im lặng mấp máy chữ “đi”.
Suy cho cùng, giờ chưa phải lúc xung đột với kẻ thù.
Hiện tại bọn họ chẳng những không về được địa bàn phe đỏ, quan trọng hơn là, họ vừa thoát khỏi sự truy sát của “khách hàng” trong trấn mưa, bất kể trạng thái hay những thứ khác đều chưa phục hồi.
Hiểu biết của họ về địch thủ còn quá ít, Ôn Giản Ngôn không phải người giỏi tổ chức chiến đấu trực diện, dưới tình huống này mà xông lên thì chỉ có bất lợi chứ không có lợi ích gì.
… Trốn tránh là phương án tốt nhất.
Cả nhóm lặng lẽ lùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-mung-den-voi-phong-livestream-ac-mong/1887075/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.