Trong màn mưa, Ôn Giản Ngôn bước từng bước về phía trước.
Càng đi về trước, tốc độ của hắn càng chậm, tay chân như bị đeo chì ngàn cân, mỗi bước lại càng khó nhọc nặng nề hơn ban đầu.
Chẳng bao lâu sau, Ôn Giản Ngôn đã nhìn thấy vị trí “khoảng trống” bằng mắt thường.
Mưa rơi lất phất, quần áo ướt sũng dính chặt vào người, từng giây trôi qua cơ thể lại nặng nề hơn giây trước.
Nói tóm lại, sức nặng không phải do mưa gây ra.
Cho dù hắn không chủ động liếc nhìn thì cũng có thể từ trong khoé mắt nhìn thấy vũng nước bên cạnh, thi thể trắng bệch bám trên người mình đang nhanh chóng gia tăng. Tầng tầng lớp lớp tứ chi đè lên người hắn bày ra màu sắc xanh trắng lạ thường. Trong vũng nước mưa dao động, khung cảnh trông thật rùng rợn và khiến da đầu ngứa ran.
… Sắp rồi.
Sắp đến rồi.
Mắt Ôn Giản Ngôn dán chặt vào trước, nhịp thở trở nên rối loạn.
Cách hắn vài bước, có thể thấy rõ mồn một “khoảng trống” trong màn mưa dầm, thoạt trông khá bất thình lình.
Hiển nhiên nó cũng “phát hiện” ra Ôn Giản Ngôn ở gần.
Mặt nước phản chiếu bóng hình mờ ảo của khách.
Nó dừng bước chân đang tiến về phía đám người Trần Mặc. Trong vũng nước bị cơn mưa làm xao động, gương mặt trắng bệch mơ hồ vểnh cao khóe miệng, nở một nụ cười kỳ quái. Đoạn, nó xoay gót bước về phía Ôn Giản Ngôn.
Còn mười bước cuối cùng.
Ôn Giản Ngôn hít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-mung-den-voi-phong-livestream-ac-mong/1887074/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.