Trong thị trấn nhỏ âm u tang tóc, mưa lạnh vẫn rơi liên miên.
Nhóm Ôn Giản Ngôn rời khỏi căn nhà hai tầng lúc đầu, vội vàng đi đến vị trí bức tranh hai người.
Năm người che ba chiếc ô, mặc dù hơi chật và tốc độ cũng vì thế mà chậm lại nhiều, nhưng may mắn thay, Ôn Giản Ngôn đã dò đường từ trước và cũng hiểu được một phần quy tắc trong trấn. Dưới sự chỉ dẫn của hắn, đoàn người nhanh chóng đến đích.
Bọn họ mau chóng thu ô, trốn dưới mái hiên.
Mặc dù một chiếc ô có thể che mưa, song mọi người cũng không dám ở dưới mưa quá lâu.
Suy cho cùng, không ai biết được con quỷ dưới ô cần bao lâu để xuất hiện. Nó hệt như sợ dây thừng quấn quanh cổ họng, chẳng biết khi nào sẽ siết chặt cổ.
Mái nhà che tiếng mưa rơi tí tách.
Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn ra ngoài cửa.
Nếu dõi mắt theo con đường ngoằn ngoèo đối diện về trước, loáng thoáng có thể thấy được căn nhà thấp bé đằng xa. Chiếc ô vốn nên lơ lửng gần cửa đã biến mất, nơi đó trống rỗng không có gì cả.
“Đội trưởng, đây là ngôi nhà chứa bức tranh hai người sao?” Trần Mặc lên tiếng hỏi.
Ôn Giản Ngôn rời mắt, gật đầu:
“Đúng vậy.”
Vân Bích Lam nhìn xung quanh, quan sát căn phòng trước mặt, đoạn nói: “Xem ra chúng ta phải mang bức tranh trong ngôi nhà này về khách sạn.”
“…”
Ôn Giản Ngôn không trả lời ngay, tiếp tục quay đầu nhìn ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-mung-den-voi-phong-livestream-ac-mong/1887073/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.