Trong thị trấn nhỏ âm u tang tóc, mưa lạnh vẫn rơi liên miên.
Nhóm Ôn Giản Ngôn rời khỏi căn nhà hai tầng lúc đầu, vội vàng đi đến vị trí bức tranh hai người.
Năm người che ba chiếc ô, mặc dù hơi chật và tốc độ cũng vì thế mà chậm lại nhiều, nhưng may mắn thay, Ôn Giản Ngôn đã dò đường từ trước và cũng hiểu được một phần quy tắc trong trấn. Dưới sự chỉ dẫn của hắn, đoàn người nhanh chóng đến đích.
Bọn họ mau chóng thu ô, trốn dưới mái hiên.
Mặc dù một chiếc ô có thể che mưa, song mọi người cũng không dám ở dưới mưa quá lâu.
Suy cho cùng, không ai biết được con quỷ dưới ô cần bao lâu để xuất hiện. Nó hệt như sợ dây thừng quấn quanh cổ họng, chẳng biết khi nào sẽ siết chặt cổ.
Mái nhà che tiếng mưa rơi tí tách.
Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn ra ngoài cửa.
Nếu dõi mắt theo con đường ngoằn ngoèo đối diện về trước, loáng thoáng có thể thấy được căn nhà thấp bé đằng xa. Chiếc ô vốn nên lơ lửng gần cửa đã biến mất, nơi đó trống rỗng không có gì cả.
“Đội trưởng, đây là ngôi nhà chứa bức tranh hai người sao?” Trần Mặc lên tiếng hỏi.
Ôn Giản Ngôn rời mắt, gật đầu:
“Đúng vậy.”
Vân Bích Lam nhìn xung quanh, quan sát căn phòng trước mặt, đoạn nói: “Xem ra chúng ta phải mang bức tranh trong ngôi nhà này về khách sạn.”
“…”
Ôn Giản Ngôn không trả lời ngay, tiếp tục quay đầu nhìn ra ngoài cửa.
Bầu trời u ám, mưa dầm lạnh lẽo dày đặc, không thể xác định vị trí hiện tại của “khoảng trống” kia, điều này khiến hắn cảm thấy bất an bởi vì không biết nguy hiểm đang ở nơi nào.
Hắn hít một hơi thật sâu rồi ngoảnh đầu lại: “Không.”
Mọi người sửng sốt, ngay cả Bạch Tuyết hiếm khi ngước mắt cũng quay đầu nhìn.
“Tại sao?”
Trần Mặc nhíu mày, khó hiểu hỏi.
Theo các nguyên tắc được họ tổng kết, với tư cách là phe đỏ, nếu muốn chiếm ưu thế trong phó bản đối kháng, bọn họ nhất định phải cạnh với tiểu đội khác, đưa càng nhiều “khách” vào trong Khách sạn Hưng Vượng. Nếu không, đợi đến giai đoạn sau, không gian sinh tồn của họ sẽ ngày càng hẹp và bị dồn nén. Kể cả không muốn thắng lợi, nhưng nhằm bảo vệ mạng mình, đáng lẽ họ nên gắng mời càng nhiều “khách” mới phải.
Vân Bích Lam cũng hoang mang không kém.
Nếu không phải bức tranh bốn người nối liền với con đường họ tiến vào, về từ nơi đó không thể thoát khỏi vòng vây tầng một thì cô còn định đề xuất lấy bức tranh bốn người luôn.
“Hả? Vậy ý của cậu là…”
“Đi lấy bức tranh một người.”
Dường như đã hạ quyết tâm, Ôn Giản Ngôn dứt khoát trả lời.
… Đây chắc chắn là lựa chọn không phù hợp nhất.
Không chỉ bởi vì trong tranh ít người mà còn bởi vì nơi chứa bức tranh ở xa. Nghĩa là, xác suất bóng quỷ dưới ô biến thành thực thể sẽ tăng lên nhiều, đồng thời, “khách hàng” đuổi theo bọn họ ban đầu cũng đang ở phương hương đó. Lựa chọn bức tranh một người không chỉ tương đương với thu nhập thấp mà còn đồng nghĩa là nguy hiểm hơn, cùng với đó là khả năng đụng độ trực tiếp với thế lực nguy hiểm.
Vân Bích Lam nhíu mày: “Nhưng…”
Cô còn tính nói gì đó song bị Ôn Giản Ngôn cắt ngang:
“Bây giờ không có thời gian giải thích.”
Còn chưa đầy mười phút nữa đường ra sẽ đóng cửa, nếu muốn rời đi lần nữa phải đợi thêm ba giờ.
Phía sau chàng trai là trời mưa u ám vô tận, sâu trong cặp mắt nhạt màu của hắn không có lấy gợn sóng nào, mang theo cảm giác bình tĩnh nhẹ nhàng như mây bay.
“Mọi người có tin tôi không?”
“…”
Thời gian như ngừng trôi trong hai giây.
Vân Bích Lam nhướng mày, bỗng nhiên nhoẻn cười, nét mặt tươi tắn: “Đùa à? Cái này cũng cần hỏi?”
Tóc Vàng bên cạnh ra sức gật đầu.
“Tất nhiên rồi, đội trưởng.” Trần Mặc thở dài đầy bất đắc dĩ: “Ngoại trừ cậu ra chúng tôi có thể tin tưởng ai nữa?”
Bọn họ đã hợp tác cùng Ôn Giản Ngôn quá lâu, đã sớm hiểu rõ phong cách làm việc cũng như khả năng tính toán không bỏ sót chuyện gì đáng gờm của hắn. Trong phó bản cũ, điều ấy đã cứu họ vô số lần…
Do đó, ngay cả khi họ không biết vì sao Ôn Giản Ngôn lại đưa ra quyết định kia, nhưng người đưa ra quyết định là Ôn Giản Ngôn, bọn họ chỉ cần biết thế là đủ.
“…”
Bạch Tuyết nhìn Trần Mặc và những người khác.
Từ đầu đến cuối cậu đều luôn im lặng. Thông qua vẻ mặt cậu, rất khó để đoán được cậu đang nghĩ gì. Trong cặp mắt đen tuyền ma quái như loé lên chút trầm ngâm.
Ôn Giản Ngôn nhìn các thành viên của mình, trình bày ngắn gọn phương hướng hành động tiếp theo: “Trần Mặc, Vân Bích Lam, hai người đi theo Bạch Tuyết, để cho cậu ấy dẫn mọi người đi lấy tranh.”
Hai người gật đầu.
Bạch Tuyết cũng không phản đối.
Dứt lời, Ôn Giản Ngôn nhìn Tóc Vàng: “Anh và tôi cùng nhau hành động.”
Do thời gian gấp rút nên cả nhóm nhanh chóng bắt tay vào việc.
Bạch Tuyết dẫn đám Trần Mặc men theo con đường đá xanh đi về phía xa, còn Ôn Giản Ngôn và Tóc Vàng dừng ở chỗ khoảng đất trống cách căn nhà nhỏ 50 mét, không đuổi theo nhóm Bạch Tuyết.
Hai người cầm ô lẳng lặng đứng dưới mưa, nhìn bóng lưng nhóm Bạch Tuyết biến mất ở cửa căn nhà.
Cơn mưa âm u lạnh lẽo tuôn xuống, những vũng nước đọng ở trên con đường đá xanh như biến thành vô số tấm gương, phản chiếu nền trời xám đen đục ngầu.
Ôn Giản Ngôn ngước mắt nhìn lên.
… Mưa đã ngớt.
Điều này cũng đồng nghĩa, nhóm Bạch Tuyết trong nhà đã thành công lấy được tranh.
Tóc Vàng đứng cạnh hét lên: “Cửa, cửa xuất hiện rồi!”
Quả nhiên, cách phía sau bọn họ khoảng hai ba mét là một cánh cửa vuông vắn to cỡ khung tranh sơn dầu đột nhiên xuất hiện. Cánh cửa khép hờ, loáng thoáng có thể nhìn thấy tấm thảm đỏ sậm và ánh đèn tù mù hắt ra từ trong khe cửa, hết thảy đều là bố cục quen thuộc trong Khách sạn Hưng Vượng.
Chỉ cần tiến vào khách sạn thông qua cánh cửa này, bọn họ có thể thành công thoát khỏi nguy hiểm trước mắt.
Thế nhưng Ôn Giản Ngôn không vội vã xông vào, càng không định đứng ở khu vực khô ráo trước cửa để tránh mưa. Ngược lại, hắn vẫn cầm chiếc ô da người, bình tĩnh đứng dưới màn mưa.
Hắn quay đầu nhìn cánh cửa của căn nhà.
Ba người Bạch Tuyết xuất hiện ở cửa.
Lần này bọn họ không vác cả khung tranh như trước mà học theo cách Ôn Giản Ngôn từng làm, phá huỷ khung tranh lấy tấm vải vẽ của nó…
Dù sao làm thế cũng bớt được chút việc.
Mọi người đứng yên trước cửa, chờ đợi chỉ thị của Ôn Giản Ngôn.
Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn Tóc Vàng: “Nói cho tôi biết ‘khách’ đang ở đâu?”
Tóc Vàng nhìn quanh một vòng, ánh mắt dán vào vị trí cách đó không xa.
Hắn ta rụt vai, nhỏ giọng đáp: “Hướng năm giờ, cách ba mươi lăm mét.”
“Đã hiểu.” Ôn Giản Ngôn gật đầu.
Hắn giương cao giọng hét lên: “Xuất phát!”
Sau khi nhận được tín hiệu, ba người Trần Mặc đứng phía đối diện con đường đá xanh bắt đầu hành động.
Nhờ có kinh nghiệm lần trước, lần này mọi người ứng phó rất thành thạo. Bọn họ vừa cẩn thận tránh bóng mình rơi xuống nước vừa nhanh chóng di chuyển về trước. Một khi người cầm tranh bị nhắm vào liền lập tức chuyền tranh cho người khác, luân phiên tiến lên.
Hơn nữa, bởi vì lần này bọn họ có ô… Ô không chỉ có thể che mưa, đồng thời có thể che bớt một phần ánh sáng, thế nên lần này bọn họ tiến lên dễ dàng hơn nhiều trước rất nhiều.
Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là họ hoàn toàn không dính một chút nước nào trong quá trình di chuyển.
Giọng của Tóc Vàng căng thẳng: “Hướng ba giờ, năm mươi bảy mét.”
Có vẻ như ” khách” cũng đang bắt đầu hành động.
Ôn Giản Ngôn nhét ô vào tay Tóc Vàng, sau đó bước sang bên cạnh, giẫm chân vào trong vũng nước, mặc cho cơn mưa trên đầu rơi xuống mặt và vai mình. Thậm chí hắn còn hơi dang hai tay, khiến cho diện tích tiếp xúc của mình với nước trở nên rộng hơn.
“Hướng ba giờ… năm mươi ba mét.”
Tóc Vàng thông báo: “Nó, nó đang đến đây.”
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Đờ mờ…”
“Cuối cùng tôi cũng hiểu rõ hắn muốn làm gì. Bởi vì chỉ có một khách nên nó nhất định sẽ tấn công người bại lộ vị trí rõ nhất. Khi nó đi chuyển về phía đồng đội, streamer sẽ đứng ra, chờ nó tới gần hắn sẽ lại đứng dưới ô… Tóm lại chẳng khác gì đang quay khách mòng mòng cả!!!”
“Ha ha ha, quay khách mòng mòng, cười chết mất.”
“Khách kiểu: Tao có một câu thô tục không biết có nên nói không.”
“Ha ha ha ha ha ha, thế này thì hơi quá đáng rồi.”
Đúng như suy đoán ở phần bình luận, Ôn Giản Ngôn có ý tưởng đấy thật.
Hắn dùng thị lực của Tóc Vàng để xác định vị trí chính xác của “khoảng trống”, cẩn thận điều khiển và điều chỉnh hướng di chuyển, góc độ và tốc độ di chuyển của đối phương, tránh cho bất cứ người nào trong họ buộc phải đương đầu trực diện với “khách ”. Dù sao hiện tại bọn họ cũng không giống trước.
Bởi vì trên người họ mang theo tranh, thế nên tất cả mọi người trong đội đều là đối tượng công kích của bóng quỷ dưới nước. Chỉ cần sơ sểnh chút thôi, vô số tay chân trắng bệch sẽ bám lên người bọn họ, khiến họ không thể di chuyển. Ngay cả Ôn Giản Ngôn đã rất cẩn thận, song vẫn có thể cảm nhận được trọng lượng trên vai đang gia tăng dần.
Nếu giờ họ phải đương đầu trực diện với khách, vậy thì đội ngũ có thể sẽ tổn thất người.
Do đó, Ôn Giản Ngôn phải kiểm soát khoảng cách giữa “khách” và đội mình theo cách này, nhằm đảm bảo an toàn cho cả hai bên.
“Hướng bốn giờ, hai mươi hai mét.”
Giọng của Tóc Vàng có chút run run, dường như cực kỳ lo lắng.
“Hơn, hơn nữa…”
Tóc Vàng dán mắt nhìn cán ô trong tay. Ở dưới mép bàn tay hắn, mơ hồ có đường nét bàn tay phụ nữ từ từ hiện lên.
Hắn ta tái mặt, đồng tử co rút, ngón tay siết chặt cũng không được, buông ra cũng không xong:
“Cậu, cậu xem này…”
Chiếc ô của họ dầm mưa lâu nhất, thế nên bóng quỷ dưới ô xuất hiện cũng sớm nhất.
“Ừm.”
Ôn Giản Ngôn liếc mắt nhìn qua, dường như đã sớm nhận thấy sự kỳ lạ, sau đó thờ ơ nhìn sang chỗ khác:
“Tạm thời cứ kệ nó đi.”
Tóc Vàng: “…”
Hắn ta thấy hơi suy sụp.
Kệ nó? Kệ nó đi?!
Nói dễ quá vậy!
Ôn Giản Ngôn không quan tâm đến vẻ mặt khóc không ra nước mắt của Tóc Vàng.
Hắn chỉ nheo mắt nhìn chằm chằm đồng đội đang khó khăn chạy đến đây, đáy mắt lóe vẻ thận trọng nghiêm túc.
Mặc dù đã tính toán cẩn thận trong đầu, nhưng vấn đề nằm ở chỗ, Ôn Giản Ngôn và đội đồng đang cách nhau ngày càng gần, thế nên bất kể ban đầu khách hàng đi theo hướng nào, đích đến cuối cùng của nó vẫn chỗ họ.
Dựa theo khoảng cách Tóc Vàng thông báo cùng tốc độ hiện tại của đám Trần Mặc…
Ắt hẳn chẳng bao lâu nữa, khung cảnh “xung đột chính diện” Ôn Giản Ngôn không muốn thấy nhất sẽ xảy ra.
Có vẻ bây giờ hắn phải thực hiện kế hoạch B rồi.
Ôn Giản Ngôn cắn răng, quay đầu đoạt lấy chiếc ô da người từ tay Tóc Vàng đang run lẩy bẩy, nói nhanh:
“Anh đến chỗ cửa chờ đi.”
“…?!”
Tóc Vàng sửng sốt.
Tuy nhiên trước khi hắn ta kịp hỏi thêm gì, Ôn Giản Ngôn đã quay người sải bước về phía “khoảng trống”, chân cũng giẫm phải vũng nước làm nước mưa lạnh bắn tung tóe ra ngoài.
Gần như tức thì, Tóc Vàng hiểu được rốt cuộc Ôn Giản Ngôn muốn làm gì.
Ở lần gặp trước hắn đã đề cập đến phương thức thoát hiểm của mình.
Và lần này, có lẽ hắn muốn thực hiện cách cũ.
Sử dụng ô để tạo ra xung đột trong quy tắc tấn công của khách hàng, tranh thủ thời gian cho những người khác.
Nhưng vấn đề ở chỗ, khác với lần trước, lần này trên người Ôn Giản Ngôn có thêm lời nguyền đến từ [bức tranh]. Vì để thu hút sự chú ý của “khách”, lần này hắn không thể để bóng mình tránh khỏi mặt nước, ngược lại phải chủ động thả bóng vào trong.
Nói cách khác, tiếp theo đây, lời nguyền hắn phải chịu đựng và áp lực hắn phải gánh vác vượt xa mọi người.
Càng đi về phía trước, bước chân của Ôn Giản Ngôn càng nặng và chậm, thậm chí có chút loạng choạng, cuối cùng gần như là kéo lê người tiến về phía trước.
… Trông hắn cực kỳ thảm hại.
Đi tới đi lui khiến toàn thân Ôn Giản Ngôn ướt nhẹp gần hết.
Mái tóc đen nhánh bị nước mưa làm ướt sũng dính vào gò má tái nhợt, quần áo sau khi bị ướt càng mỏng hơn, dán sát vào người, phác hoạ rõ nét tấm lưng gầy gò thẳng tắp cùng vòng eo thon thả hơi thu vào trong. Trông bóng lưng hắn có vẻ đặc biệt cô đơn yếu ớt trong cơn mưa dầm.
Thế nhưng, ánh mắt của Ôn Giản Ngôn vẫn luôn trong trẻo và trấn định, nhìn chằm chằm về phía trước, như thể chứa đầy ý chí quyết không chùn bước.
Hắn cắn răng, nhích từng bước một.
Từng bước, lại chậm hơn, từng bước, lại nặng hơn.
Trong vũng nước dưới chân hắn, loáng thoáng có thể nhìn thấy vô số cánh tay trắng bệch bám lên người hắn, từng lớp từng lớp… Số lượng gia tăng liên tục, dày đặc đến đáng sợ.
Cùng lúc đó.
Trong vũng nước bên cạnh, bóng dáng người phụ nữ dưới chiếc ô cũng dần trở nên rõ ràng, có vẻ cực kỳ kinh khủng rùng rợn.
Bàn tay trắng bệch của người phụ nữ nắm chặt cán ô, để lại vết tay màu xanh đen đáng sợ. Cái bóng cứng đờ thẳng tắp kề sát cạnh Ôn Giản Ngôn, cùng hắn tiến về phía trước như hình với bóng.
Đằng sau, tim Tóc Vàng như muốn nhảy thót lên tận họng.
Hắn ta hiểu rất rõ hành động lần này của Ôn Giản Ngôn có ý nghĩa gì…
Phải biết rằng, lúc này Ôn Giản Ngôn không chỉ đối mặt cùng lúc với hai lời nguyền…
Mà là ba.
Bức tranh.
Khách hàng.
Chiếc ô.
Đối với hầu hết mọi người, gánh vác bất kỳ cái nào cũng là cửu tử nhất nhất sinh, chứ đừng bàn đến chuyện phải gánh vác ba loại lời nguyền cùng lúc.
Mỗi loại, mức độ nguy hiểm tăng lên không chỉ một bậc.
Khả năng thất bại cao hơn và nguy cơ xảy ra rủi ro cũng cao hơn.
Tất cả mọi thứ là một ẩn số.
Nhìn bóng lưng Ôn Giản Ngôn loạng choạng tiến về trước, cùng với việc, dường như “khoảng trống” trong mưa đã tìm được con mồi, tốc độ di chuyển của nó càng ngày càng nhanh, khoảng cách giữa Ôn Giản Ngôn và “khoảng trống” càng ngày càng gần…
Tóc Vàng vô thức nín thở, trán túa mồ hôi, căng thẳng đến độ như sắp ngất lịm, thế nhưng con ngươi của hắn lại như bị nam châm hút, không thể nào nhúc nhích nổi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]