Khác với lúc đến, lần này họ không cần phải lục soát từng ngôi nhà một trong phạm vi xung quanh. Hơn nữa “khách hàng” theo đuôi bọn họ trước đó đã bị hạn chế hành động tạm thời, vì vậy, dưới tình huống không gặp bất kỳ sự cản trở nào, Ôn Giản Ngôn và Bạch Tuyết nhanh chóng trở lại điểm xuất phát.
Tòa nhà hai tầng thấp thoáng trong mưa dần dần hiện rõ trong đáy mắt họ.
Ngay khi cả hai chuẩn bị đến gần, Ôn Giản Ngôn bỗng nhiên cảm nhận được điều gì đó, lập tức dừng chân.
Hắn khẽ nhíu mày, giương mắt nhìn căn nhà cách đó không xa.
… Không đúng lắm.
Tiếng mưa rơi tí tách át đi tất cả âm thanh, bầu trời u ám nặng nề phản chiếu trong vũng nước đục, khiến người ta gần như ngộp thở.
Có thể ngửi thấy mùi xác thối rữa và mùi máu còn sót lại trong bầu không khí ẩm ướt .
Mùi máu tươi.
Một linh cảm chẳng lành lập tức ập tới.
Tim Ôn Giản Ngôn quặn thắt, theo bản năng tiến lên một bước.
Khi khoảng cách ngày càng gần, hắn có thể thấy rõ trong vũng nước đọng dưới chân có vết máu tươi bị nước mưa hoà loãng. Càng đến gần nhà máu tươi càng đậm, quả thực cứ như…
Máu tươi chảy ra từ trong căn nhà…
Ngay khoảnh khắc đó, Ôn Giản Ngôn gần như chắc chắn…
E là đã có chuyện xấu xảy ra trong khoảng thời gian hắn ra ngoài.
Một cảm giác ớn lạnh chạy từ dưới lòng bàn chân chạy lên.
Dứt lời, không đợi Bạch Tuyết đáp lại hắn đã xoay người, lao vội về phía nhà nhỏ.
Chân giẫm vào vũng nước bị máu nhuốm đó, những giọt nước đỏ nhạt bắn tung tóe ra ngoài. Ôn Giản Ngôn nắm chặt cán ô, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch bởi vì dùng sức quá mạnh. Mắt hắn đanh lại, dán chặt vào trong căn nhà tối đen.
Trong lúc chạy, hắn móc điện thoại di động từ túi ra.
Tin nhắn cuối cùng là của Tóc Vàng.
Nhưng ngoài ra thì không có tin nhắn mới.
Ôn Giản Ngôn cắn chặt răng, không nói không rằng, ngón tay siết mạnh, khớp ngón tay có chút trắng bệch.
Hắn nhìn thấy, ba chiếc ô da người dính máu nằm lẳng lặng trong vũng nước cách nhà không xa.
Bề mặt của hai chiếc ô đã hỏng, ở dưới cán ô có một dấu tay xanh đen, bất bể nhìn thế nào cũng không thấy giống dấu tay con người.
Một chiếc chưa có dấu vết được sử dụng nằm xiêu vẹo bên cạnh, phía trên không hề dính máu.
“…”
Kết hợp với kinh nghiệm vừa rồi của mình, Ôn Giản Ngôn gần như dễ dàng đoán ra chuyện gì vừa diễn ra ở nơi này..
Suy cho cùng, có hai “khách hàng” đuổi theo bọn họ vào trấn nhỏ.
Một vị “khách” đuổi theo hắn, vậy thì có thể đoán được hướng đi của vị còn lại.
Ôn Giản Ngôn nhớ rằng, “khoảng trống” che dưới tán ô của mình rất cao, hơn nữa nhìn từ vũng máu trải rộng dưới đất có thể cho ra kết luận, “khách hàng” đuổi theo tiểu đội phe đen chắc hẳn là người phụ nữ trong 408.
Hiển nhiên phe đen may mắn hơn hắn.
Theo số lượng ô, có thể thấy rằng họ đã tìm thấy điểm đến mà không cần tìm ở quá nhiều nơi, sau đó nhận được một chiếc ô.
Vậy nên sau khi hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ lập tức trở về.
Nhưng ngay lúc này, vận may của họ đã hết…
Trước khi kịp bước vào nhà, chiếc ô da người trong tay bọn họ cũng xuất hiện thay đổi giống bên Ôn Giản Ngôn. Con quỷ dưới ô bắt đầu hiện lên và giết người.
Trong quá trình ấy, họ đã để lộ vị trí của mình.
Do đó khách trong phòng 408 cũng ngay lập tức “nhận ra” sự hiện diện của họ.
Nó tấn công họ.
Và giết bọn họ trước khi họ kịp bước chân vào nhà.
Theo lý thuyết, mọi chuyện đã kết thúc ở đây.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ…
Ôn Giản Ngôn dừng mắt ở bậc thềm, kiềm chế đầu ngón tay hơi co giật của mình, hít sâu một hơi.
Vết máu đỏ tươi sền sệt chảy từ trong căn nhà nhỏ ra ngoài, nhanh chóng bị nước mưa làm nhòe đi.
Nếu trong quá trình ấy, người ngoài căn nhà cố gắng cầu cứu người ở bên trong, còn người bên trong cũng chìa tay giúp đỡ, vậy thì khu vực an toàn ở trong của họ cũng biến mất.
Một chiếc ô là không đủ. Trong quá trình đó, khả năng mọi người bị ướt rất cao…
Sau đó vị trí bại lộ.
“…”
Dự chẳng lành khiến sống lưng Ôn Giản Ngôn lạnh toát dạ dày quặn thắt, phảng phất như có vô số mũi kim lạnh lẽo đâm vào sau gáy, gây ra cảm giác nhói đau.
Hắn cầm chiếc ô, vừa chuẩn bị kích hoạt [Hài cốt Thánh Anh] bất cứ lúc nào vừa nâng chân bước vào trong nhà.
Vừa vào tầng một, mùi máu nồng nặc xộc đến.
Ôn Giản Ngôn đanh mặt, dùng tay che miệng và mũi, quay đầu chậm rãi nhìn quanh căn phòng.
Hiển nhiên ở đây đã nổ ra một trận chiến kịch liệt.
Trên tường đầy vết trầy xước do đạo cụ và thiên phú để lại. Bàn ghế gọn gàng khi trước nằm ngổn ngang dưới đất, vết lõm dưới sàn dính đầy máu tươi nhớp nháp, có vẻ cực kỳ rùng rợn ở trong bóng tối. Trên mặt đất, loáng thoáng có thể nhìn thấy vết máu hình ngón tay đang cào đất. Vết máu kéo rất dài, mơ hồ thấy được cả mảnh móng tay và da thịt vụn cọ xát dưới sàn, thoạt nhìn cực kỳ kinh khủng.
Máu vẫn còn tươi.
Cứ như chuyện vừa xảy ra vài phút trước.
Đáy lòng Ôn Giản Ngôn từ từ chùng xuống.
Không có gì khác so với suy đoán của hắn.
Khách hàng trong 408 đã vào đây.
Cho dù chỉ cần nhìn qua cảnh tượng trước mặt thì hắn cũng nhận thức được rõ, rốt cuộc chuyện vừa xảy ra ở đây kinh khủng cỡ nào.
Không có xác chết.
Tất nhiên là không có xác chết.
Tất cả người chết trong trấn sẽ bị kéo xuống dưới nước và trở thành một phần của “những thứ đó”.
“Ù ù.”
Đột nhiên điện thoại trong túi rung lên vài tiếng.
Ôn Giản Ngôn giật mình móc máy ra.
“Đội trưởng, cậu đang ở đâu?”
Là Trần Mặc gửi.
“…?”
Ôn Giản Ngôn dán mắt nhìn tin nhắn bất ngờ này, tròng mắt khẽ trợn trừng.
Đúng lúc, sau lưng hắn bỗng vang lên tiếng bước chân đều đều.
Ôn Giản Ngôn cầm điện thoại quay đầu nhìn qua.
Chỉ thấy Bạch Tuyết đang rũ nước mưa trên ô, yên lặng từ ngoài bước vào.
Cậu không nghe lời khuyên “đứng ngoài chờ tôi” của Ôn Giản Ngôn mà chọn đi vào căn nhà. Điều này cũng có nghĩa… Theo phán đoán của Bạch Tuyết, không có nguy hiểm ở bên trong.
Dường như Ôn Giản Ngôn đột nhiên ngộ ra gì đó.
Hắn cúi đầu, gõ vài chữ trên máy rồi bấm gửi.
[Tôi đang ở tầng một.]
Sau khi tin nhắn gửi được vài giây, phía trên đỉnh đầu bỗng truyền tới tiếng bước chân vội vã.
Ngay sau đó, đám Trần Mặc xuất hiện và đi xuống.
Sắc mặt cả ba đều tái trắng, trên người vẫn còn vết máu chưa khô, hiển nhiên đang trong tình cảnh vô cùng tồi tệ. Nhưng may là… Ba người đều bình an vô sự.
Khi thấy Ôn Giản Ngôn xuất hiện trước mặt mình, ba người cũng kích động không kém.
Ngay cả Trần Mặc bình thường ít dao động cảm xúc nhất, trước nay luôn khoác hình tượng trầm ổn cũng không giữ nổi bình tĩnh: “May quá đội trưởng, cậu không có chuyện gì.”
Tóc Vàng còn phản ứng quá hơn, thậm chí trào cả nước mắt: “Hu hu hu hu! Đội trưởng, cậu không biết đâu, vừa rồi…”
Song bất ngờ là, Ôn Giản Ngôn lại tiếp lời hắn ta:
“Nó không có tập kích mọi người, đúng chứ?”
Tóc Vàng sửng sốt, lời nói chưa kịp thoát ra bị chặn lại trong cổ họng, lên không được, xuống chẳng xong.
Nước mắt cũng rút ngược về:
“Làm, làm sao cậu biết?”
Những gì vừa xảy ra trong căn nhà quá kinh khủng.
Đó gần như là đòn tập kích không ai có thể chống cự. Vốn dĩ bọn họ định rút lên tầng hai, định đập nồi dìm thuyền liều mạng đến cùng, nhưng không ngờ là, sau khi giết sạch thành viên tiểu đội phe đen, tất cả âm thanh đều biến mất. Quả thực cứ như… con quỷ đã từ bỏ việc tấn công họ.
Sau khi nghe xong, ánh mắt Ôn Giản Ngôn hơi tối sầm.
… Quả nhiên.
Lúc đầu hắn còn chưa chắc chắn lắm, nhưng hiện tại Ôn Giản Ngôn đã hiểu hoàn toàn.
“Khách hàng” sẽ không tấn công bên đưa mình vào khách sạn.
Đó là lý do vì sao trước đó nhóm Ôn Giản Ngôn có thể rời khỏi phòng 408 ở trong Khách sạn Hưng Vượng, cũng là lý do vì sao khi ở tầng một, lúc phải đối mặt với ba lựa chọn thì khách ở 408 lại bỏ qua Ôn Giản Ngôn – kẻ có vận may kém nhất và dễ dàng bị nhắm vào nhất, thay vào đó là lựa chọn tập kích tiểu đội phe đen.
Thế nên, hai “khách” trong trấn nhỏ sẽ hành động riêng biệt.
“Khách hàng” cao to đuổi theo Ôn Giản Ngôn và Bạch Tuyết, còn “khách” nữ trong 408 lại đuổi kịp tiểu đội phe đen.
Trần Mặc và Vân Bích Lam cũng hơi sửng sốt, tuy nhiên bọn họ nhanh chóng hiểu ra ý nghĩa trong câu vừa rồi của Ôn Giản Ngôn. Hai người nhìn nhau, thấy được tia sáng khác lạ trong đáy mắt người còn lại.
“Nếu là thế thật, vậy thì để sống sót, chẳng phải chúng ta nên kéo thêm nhiều khách hàng cho Khách sạn Hưng Vượng sao?”
Nếu suy đoán trên là chính xác, nó sẽ lật đổ tất cả kết luận họ rút ra được từ trước tới giờ.
“Khách hàng” không chỉ là mối nguy hiểm mà còn là nguồn tài nguyên.
Việc đưa chúng từ trong thị trấn mưa đến Khách sạn Hưng Vượng không chỉ có thể chiếm nhiều phòng hơn, kiềm chế được sự phát triển của phe đối địch, mà quan trọng hơn là, ngay cả khi họ lang thang bên ngoài thì chúng cũng không tập kích họ. Chúng chỉ tấn công streamer phe đối địch.
Mặc dù quá trình đưa chúng ra khỏi trấn nhỏ rất nguy hiểm, nhưng chỉ cần đưa chúng vào Khách sạn Hưng Vượng thì sẽ có ích cho họ rất nhiều.
Suy cho cùng, con người sẽ chết còn quỷ thì không.
“…”
Ôn Giản Ngôn không nói gì, mím môi trầm mặc.
“Đội trưởng, hai người có tìm thấy bức tranh nào một khách không?” Vân Bích Lam hỏi.
Lúc này Ôn Giản Ngôn mới thôi không nghĩ nữa.
Hắn ngước mắt gật đầu: “Có.”
Trong đợt hành động này, hắn không chỉ lấy được ba chiếc ô mà còn tìm được vị trí cụ thể của bức tranh một người, có thể nói là thu hoạch vô cùng phong phú.
Nhưng… theo kết luận bọn họ vừa rút được, thật sự không đáng để trở về nơi đó.
Lựa chọn tốt nhất của bọn họ hiện giờ không phải là trở về tìm bức tranh kia, mà là tiến vào căn nhà có chứa bức tranh hai người, sau đó thông qua bức tranh trở về Khách sạn Hưng Vượng. Như vậy, bọn họ có thể tăng hai khách hàng cho phe mình trong một lượt, từ đó gia tăng cơ hội chiến thắng của bản thân.
Suy cho cùng, sớm muộn gì phe đen cũng phát hiện cơ chế này.
Đến khi đó, tất nhiên bọn chúng sẽ trắng trợn lợi dụng cơ chế. Nếu hiện tại không nắm bắt cơ hội, sau này có thể sẽ quá muộn.
Quan trọng hơn là, “khách hàng” bị kẹt dưới ô vẫn đứng trước cửa ngôi nhà chứa bức tranh một người. Mặc dù tạm thời nó không thể hành động, nhưng trạng thái ấy sẽ không kéo dài quá lâu.
Bất kể nhìn từ góc nào, việc chọn bức tranh hai người và dựa vào nó để mở lối về Khách sạn Hưng Vượng mới là lựa chọn tốt nhất.
Dường như đã đưa ra được quyết định.
Ôn Giản Ngôn ngước mắt. Phát mấy chiếc ô trong tay cho đồng đội của mình.
Hai chiếc ô hắn và Bạch Tuyết sử dụng cũng như hai chiếc ô tiểu đội phe đen mang đi đã không thể dùng được. Nhưng chiếc ô tiểu đội phe đen mang về cùng hai chiếc ô hắn tìm thấy trong căn nhà trước đó vẫn có thể sử dụng.
Đội họ có năm người và ba chiếc ô, mặc dù hơi ít song cũng đủ dùng.
Ôn Giản Ngôn ra lệnh.
“Đi theo tôi.”
Dứt lời, hắn mở ô, dẫn đầu đi vào trong mưa: “Chỉ còn chưa đầy mười phút là hết thời gian một tiếng tắt đèn, chúng ta phải tăng nhanh tốc độ.”
Bất kể thế nào, bọn họ phải trở về Khách sạn Hưng Vượng trước lúc đó.
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, chiếc nhẫn Rắn ngậm đuôi đeo trên tay hắn loé sáng.
Hắn có quá nhiều câu hỏi cần giải đáp và có quá nhiều việc cần phải làm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]