Chương trước
Chương sau
 

 

Sau khi chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, cả nhóm rời khỏi cửa hàng tầng bốn và tiến về phía cầu thang.

Dưới tác dụng của ngọn đèn dầu, trạng thái của Ôn Giản Ngôn đã hơi hồi phục. Tuy rằng sắc mặt vẫn không ổn lắm nhưng ít nhất hắn đã có thể tự mình đi lại mà không dựa vào những người khác.

Bên trong cầu thang tối tăm chỉ có độc ngọn đèn dầu thắp sáng, tỏa ra ánh sáng mờ ảo.

Mọi người im lặng đi về phía trước, chỉ có tiếng chân hỗn loạn văng vẳng trong hành lang bán khép kín.

Ôn Giản Ngôn móc điện thoại từ trong túi ra rồi nhìn màn hình.

Chỉ còn một tiếng nữa là kết thúc phó bản.

Mặc dù [Cao ốc Xương Thịnh] là phó bản có thời hạn, nhưng giới hạn thời gian không có quá nhiều ý nghĩa trong loại phó bản cao cấp này. Bởi vì nó tuyệt đối sẽ không để cho streamer câu giờ và đợi đến khi phó bản kết thúc mà không làm gì cả.

Nếu như ai cố gắng dừng ở một tầng quá lâu, hoặc là họ sẽ chết vì dầu đèn cạn kiệt và bị bóng tối nhấn chìm, hoặc là chết bởi đội khác tiến vào tầng trên.

Do đó, kể cả biết rằng phó bản có thể chấm dứt nếu “chống đỡ được qua 12 giờ”, song không đội nào dám giết thời gian trong phó bản [Cao ốc Xương Thịnh]. Thay vào đó, như bị tồn tại vô hình nào đó xua đuổi, bọn họ buộc phải liều mạng tiếp tục leo lên tầng trên.

May mắn thay, cho dù phó bản còn mở bao lâu đi nữa thì tầng năm – nơi được hắn đoán là cốt lõi nhất – đã ở ngay trước mặt.

Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, đặt điện thoại về túi rồi nhìn bóng tối trước mặt.

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

“A a a a a tầng năm nè!”

“Streamer đỉnh vãi!!!”

“Điều này đã phá kỷ lục phó bản [Cao ốc Xương Thịnh]! Tôi nhớ tiểu đội trước đó, bất kể thời gian kết thúc rời khỏi phó bản hay là toàn đoàn bị diệt thì tầng cao nhất leo được mới là tầng bốn. Đây là lần đầu tôi thấy tôi thấy đội có tư cách tiến vào tầng năm!”

“Á đù… Tôi vốn tưởng rằng phó bản leo tháp không có độ lệch cốt truyện có thể may mắn thoát nạn, có thể không đạt thành tích Bạch Kim, nhưng giờ xem ra… streamer sẽ không đi chệch theo đường khác, cứ vậy một đường phá đảo các ải!”

“Đờ mờ, không thể nào đâu.”

****

Chẳng mấy chốc đoàn người đã đến nơi giao nhau giữa cầu thang.

Dưới ánh đèn tù mù là một chiếc hòm quyên góp màu đỏ lẻ loi.

Nhìn chiếc hòm quyên góp quen thuộc, Ôn Giản Ngôn khẽ nhíu mày.

Không đúng lắm…

Dựa theo suy đoán của hắn, tầng năm [Cao ốc Xương Thịnh] hẳn là tầng cốt lõi nhất và nó cũng phải là tầng cuối cùng trong cả tòa nhà.

Nếu nó liên quan đến những gì hắn nhìn thấy, nghe thấy ở tầng ba cùng một vài thông tin do Vu Chúc tiết lộ…

Ôn Giản Ngôn có lý do để suy đoán rằng tầng năm lẽ ra phải thoát ly khỏi hình thái [Cao ốc Xương Thịnh], thiên về dáng vẻ tứ hợp viện ở cuối đường nhỏ hơn.

Tuy nhiên…

Bây giờ cầu thang giao giữa tầng bốn và tầng năm nom chẳng khác gì các tầng khác. Nếu là một streamer bình thường chưa từng tiếp xúc hạch tâm phó bản mà nhìn thấy nó, rất có khả năng họ sẽ không nghĩ tầng lầu kế tiếp lại có vị trí đặc thù như vậy.

Điều này làm Ôn Giản Ngôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.

Kỳ Tiềm bước tới, chuẩn bị nhét tiền Âm Phủ trong tay vào hòm thì bỗng bị Ôn Giản Ngôn ngăn lại:

“Chờ chút.”

“Hửm?” Kỳ Tiềm dừng tay, nghi hoặc quay đầu nhìn lại.

“Tôi cảm thấy trước khi chúng ta làm gì… chi bằng đi lên tầng năm quan sát một chút.” Ôn Giản Ngôn ngẫm nghĩ chốc lát, chậm rãi mở lời.

An Tân đứng cạnh lộ vẻ khó hiểu: “Vì sao?”

Ôn Giản Ngôn: “Dù thế nào đi chăng nữa chúng ta cũng là đội ngũ đầu tiên rời khỏi tầng bốn, điều này chắc chắn không thể nghi ngờ.”

Dù sao bọn họ đã chọn cửa hàng có hệ số nguy hiểm thấp nhất ở tầng bốn. Ngoại trừ tờ tiền Âm Phủ màu đỏ do khách hàng bị tiểu đội khác sai khiến mang theo, còn lại tất cả đều là màu trắng.

Hơn nữa bản thân Ôn Giản Ngôn lúc ở cầu thang tầng ba dẫn lên tầng bốn, bởi vì mang theo lư hương trong tứ hợp viện của nữ thi váy đỏ nên đã hoàn thành đơn hàng trước thời hạn mà không hề hay biết.

Dưới sự chồng chất của những lợi thế này, bọn họ nhất định là tiểu đội dễ dàng thăng hạng nhất, và sẽ không có đội nào nhanh hơn bọn họ.

“Như vậy, chúng ta chẳng những không cần lo lắng bị đội ngũ khác phục kích mà còn không cần lo lắng bởi vì lên lầu quá muộn mà bị đào thải. Chỉ cần tất cả mọi người không rời khỏi cầu thang, cầu thang lên tầng sẽ không biến mất.” Ôn Giản Ngôn chậm rãi giải thích: “Nếu dựa theo quy luật [Cao ốc Xương Thịnh], số tầng càng cao độ khó càng lớn, do đó tôi hy vọng rằng, trước khi đưa ra quyết định hãy lên tầng năm quan sát một chút… Chúng ta cũng đâu chịu tổn thất gì, có phải không?”

Kỳ Tiềm suy nghĩ chốc lát rồi thu tay về: “Được rồi.”

“…”

Tô Thành đột nhiên quay đầu liếc Ôn Giản Ngôn một cái.

Hợp tác với nhau lâu vậy anh đã dần dần có chút hiểu biết về thằng bạn chuyên bốc phét của mình.

Mặc dù lý do Ôn Giản Ngôn đưa ra khá hợp lý, nhưng… Dù thế nào, chỉ có một con đường giữa tầng bốn và tầng năm, bất kể họ nhìn thấy gì ở tầng năm hay gặp phải nguy hiểm gì, vì để sống sót thì cũng phải cắn răng chống chọi. Cho nên việc xem rồi về có phải hơi vô nghĩa không?

Vì thế…

Chắc chắn tên này biết cái gì rồi.

Hơn nữa còn có động cơ thầm kín không muốn ai hay.

Sau khi tiếp nhận đề nghị của Ôn Giản Ngôn, cả nhóm cũng không nhét tiền Âm Phủ vào hòm quyên góp mà đi về phía tầng năm.

Rất nhanh sau đó, một quầng sáng mờ màu trắng nhạt xuất hiện cuối hành lang.

Toàn cảnh tầng năm phô bày trước mắt mọi người.

Thoạt nhìn tầng này không khác tầng trước là bao. Sương mù xám xịt ảm đạm bao phủ cả tầng, giếng trời phía trên cũng bị sương mù bao phủ, cao đến độ liếc mắt không thấy điểm cuối.

Xung quanh đều là cửa hàng đóng chặt cửa chính, chờ đợi streamer xuất hiện.

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

“Hả? Đây là tầng thứ năm à, tôi còn tưởng rằng sẽ càng đáng sợ một chút…”

“Đúng vậy đúng vậy, trông nó chẳng khác tầng trước gì cả.”

“Có lẽ nguy hiểm nằm trong cửa hàng cũng nên.”

An Tân đi trước bước vào tầng năm:

“Hình như cũng không khác biệt quá nhiều?”

Anh ta nhìn quanh, gãi đầu bổ sung: “Tuy nhiên số lượng cửa hàng nhiều hơn tầng dưới.”

Thật vậy.

Số lượng cửa hàng mỗi tầng đều sẽ giảm xuống. Đến tầng thứ tư số lượng cửa hàng đã giảm xuống còn “bốn”, trong khi đó số lượng cửa hàng ở tầng năm lại bất ngờ tăng lên. Phóng mắt nhìn qua, gần như rất khó để đếm xem có bao nhiêu cửa hàng cùng một lúc.

“Thiết kế phó bản này cũng lạ thật.” Trương Vũ khẽ nhíu mày: “Số lượng cửa hàng ở tầng thứ tư cũng đã giảm xuống còn bốn, kết quả số lượng cửa hàng tầng năm ngược lại tăng lên nhiều. Chẳng lẽ phó bản cảm thấy đội ngũ từ tầng thứ tư lên tầng thứ năm sẽ không giảm xuống mà tăng lên hả? ”

Đối với những người khác, điều này có thể chỉ là “hơi lạ một chút”, nhưng với Ôn Giản Ngôn, ý nghĩa số lượng cửa hàng lại khác.

Hắn biết rõ rằng việc giảm số lượng cửa hàng không liên quan nhiều đến số lượng nhóm.

Tầng càng lên cao số lượng cửa hàng càng ít là bởi, càng hướng lên trên Cao ốc Xương Thịnh sẽ càng gần với hình dạng cốt lõi của nó… cũng chính là tứ hợp viện.

Do đó tầng bốn mới chỉ còn bốn cửa hàng.

Bên cạnh đó, độ khó của bốn cửa hàng vừa khéo tương ứng với độ khó của bốn gian phòng trong tứ hợp viện.

Bây giờ số lượng cửa hàng tăng lên báo hiệu cho điều gì đó tồi tệ hơn nữa…

Mặc dù mặt ngoài bọn họ đã lên tầng năm, nhưng khoảng cách giữa họ và trung tâm phó bản ngày càng xa vời.

Ôn Giản Ngôn chậm rãi nheo mắt, đột nhiên cất lời: “Nơi này không phải tầng năm.”

“Cái gì?”

Những người khác đều sửng sốt quay đầu nhìn qua.

“Ý tôi là, đây không phải tầng năm thật sự.”

Ôn Giản Ngôn rời mắt nhìn sang chỗ khác, nói bằng giọng điệu chắc nịch: “Nó là tầng một.”



“Tầng một?!” Mọi người lộ vẻ kinh hãi: “Nhưng rõ ràng chúng ta vẫn luôn đi lên, không thể…”

Quất Tử Đường đứng cạnh đăm chiêu: “Thì ra là vậy.”

“Đầu tiên, mặc dù tạm thời chưa thể xác định số lượng cửa hàng, nhưng diện tích mỗi cửa hàng và khoảng cách giữa các cửa hàng đều tương tự tầng đầu tiên. Hơn nữa…”

Cô chỉ giếng trời trên đỉnh đầu, lại chỉ khoảng trống trước mặt – nơi có thể nhìn thẳng vào sảnh của cửa hàng đối diện: “Ngoại trừ tầng một ở giữa là đại sảnh ra, ở giữa các tầng khác đều là giếng trời.”

“Ý cô là sao?” Kỳ Tiềm nhíu mày: “Chẳng lẽ chúng ta liều sống liều chết suốt bao lâu này, kết quả cuối cùng lại về tầng một à?”

An Tân đứng cạnh nói: “Như vậy chẳng phải tốt sao? Dù sao còn một tiếng nữa là được rời khỏi phó bản. Nếu độ khó quá cao, e rằng chúng ta sẽ chết không có chỗ chôn, trở lại độ khó tầng một chúng ta sẽ càng dễ dàng sống sót chứ nhỉ?”

Đương lúc mọi người thảo luận, Tô Thành quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn cách đó không xa.

Đối phương cúi đầu, bóng đen do tóc rủ xuống che khuất gương mặt, thần sắc trên mặt có chút không rõ.

Đột nhiên, không hề báo trước, thiếu nữ lặng lẽ lùi lại một bước, toàn bộ thân hình ẩn trong bóng tối cầu thang.

“!!!” Đồng tử Tô Thành co rút.

*

Trong khi những người khác đang xì xầm thảo luận, Ôn Giản Ngôn chậm rãi lùi về sau một bước, xoay người ẩn vào một góc không ai chú ý, lặng lặng di chuyển về phía cầu thang sau lưng.

Hắn đã nhận ra vấn đề.

Bản thân [Cao ốc Xương Thịnh] là một “khái niệm” không có hình thù cụ thể.

Điểm này được phản chiếu từ bề ngoài Cao ốc Xương Thịnh. Nó không có điểm cuối, cao vót vô tận, thế nên dù đứng ở tầng đầu tiên nhìn dọc lên theo giếng trời cũng không thấy đỉnh của tòa nhà đâu.

Bởi vì Cao ốc Xương Thịnh cao nhất chỉ có bốn tầng, hoặc là… vô số tầng.

Tầng thứ nhất bán da, tầng thứ hai bán âm thanh và thị giác, tầng thứ ba bán khuôn mặt, tầng thứ tư phụ trách cung cấp cống phẩm cho những khách hàng đã ghép thành công cơ thể và đưa vào mộ an táng.

Tầng bốn chấm dứt, một vòng luân hồi hoàn chỉnh cũng kết thúc.

Vòng “khách hàng” này biến mất, do đó streamer hoàn thành tầng bốn lại theo danh nghĩa bước vào “tầng năm”. Tuy nhiên về mặt khái niệm nó là “tầng một”, bắt đầu vòng mới của chu kỳ luân hồi, đưa đợt khách hàng tiếp theo đến mộ phần trên tầng bốn.

Bảo sao phó bản cao cấp như vậy lại là “phó bản có thời hạn”…

Bởi suy cho cùng, trong một cao ốc vô tận, chỉ có “thời gian” là hạn chế được.

Nói cách khác, trong [Cao ốc Xương Thịnh], khái niệm “tầng năm” không thực sự tồn tại.

Không, chính xác hơn thì nó thực sự “tồn tại”.

Chẳng qua là nó tồn tại độc lập với phó bản.

Lúc nhận ra điểm này, Ôn Giản Ngôn lập tức hiểu được vì sao Vu Chúc lại xuất hiện trong kiệu giấy.

Hắn đã thực sự đi đến “tầng năm”.

Chính bởi vì nó không phụ thuộc hoàn toàn vào phó bản [Cao ốc Xương Thịnh], cho nên Vu Chúc mới xuất hiện được ở đó mà không bị phó bản hạn chế.

Quả nhiên tầng trung tâm của phó bản không hề dễ vào.

Nếu dựa theo chỉ dẫn được cung cấp trong phó bản, đi lên theo từng tầng một thì hắn chắc chắn không thể tiến vào “tầng năm không tồn tại.”

Nhưng nếu đi qua con đường trước đó…

Cũng chính là tiến vào bức họa đặc biệt cuối cùng ở tầng ba, sau đó rời tứ hợp viện trong tranh tiến vào nghĩa địa, lại thông qua con đường nhỏ trong nghĩa địa tiến vào “tầng năm”… e rằng không có khả năng trở ra lần nữa

Vu Chúc cũng từng khẳng định chắc nịch hắn “cần thông qua một con đường khác” để đi lên tầng.

Nói cách khác, mặc dù hắn đang ở trong phó bản nhưng vẫn có cách để tìm đường lên tầng năm độc lập với phó bản…

Ôn Giản Ngôn oán hận nghiến răng, giơ tay ấn lên cổ mình.

Nơi đó vẫn còn lưu lại dấu răng bầm tím, cảm xúc môi lưỡi lạnh băng ướt át của đối phương tựa hồ vẫn còn đọng lại, khiến hắn cảm thấy hết sức mất tự nhiên.

Mẹ kiếp, rõ ràng có thể nói toẹt ra luôn nhưng cứ thích đánh đố người khác.

Mỗi lần xuất hiện ngoại trừ gặm hắn vài phát thì cũng đếch còn cái gì… rác rưởi!

Chẳng qua bất kể thế nào, Ôn Giản Ngôn khẳng định rằng con đường vô hình không thể thông qua phương thức bình thường để mở ra ở tầng bốn, chứ nó không nằm ở tầng thứ năm pha ke hắn vừa tiến vào.

Nơi đó cách trung tâm phó bản quá xa, nếu hắn ở lại quá lâu cũng không thể đạt mục đích của mình.

Nhưng…

Ôn Giản Ngôn không định kéo những người khác vào.

An Tân đã nói đúng một điều. Đối với streamer mà nói, chỉ cần cầm cự thêm một tiếng nữa là họ có thể rời khỏi phó bản.

Trong [Cao ốc Xương Thịnh], không nhất thiết phải tìm được tầng lõi và hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến cuối cùng. Sở dĩ Ôn Giản Ngôn muốn tiến vào tầng năm là bởi vì hắn có mục đích cá nhân sâu xa và càng thêm phần ích kỷ.

Hành trình tiếp theo cực kỳ nguy hiểm, hắn không thấy việc lừa gạt người khác đi cùng mình có ý nghĩa gì.

Hắn lướt qua hòm quyên góp màu đỏ đặt dưới ánh đèn, lao thẳng về phía tầng bốn mà không dừng chân.

Rất nhanh sau đó, cửa hàng tầng bốn xuất hiện trước mặt.

Bất kể bên trong cửa hàng tối đen trống vắng, cửa kính hai bên mở toang hay hai ngọn đèn lồng tối om treo ngoài cửa kính, tất cả đều rất quen thuộc.

Ôn Giản Ngôn đang định bước tiếp vào trong, đột nhiên sau lưng có giọng đè nén tức giận vọng tới:

“Ôn, Giản, Ngôn.”

Ôn Giản Ngôn: “?”

Hắn giật cả mình, vô thức thu chân, ngoảnh đầu nhìn lại.

Một nắm đấm lao đến trước mặt.

“!!!” Mặt Ôn Giản Ngôn tái mét.

Tuy nhiên, có thẻ là vì dáng vẻ hiện tại của hắn quá đỗi mảnh mai vô hại, lúc trước suy yếu trên tầng càng làm cho hắn có chút đáng thương. Nắm đấm kia khựng một chút, cuối cùng vẫn không tàn nhẫn nệm vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhợt nhạt của hắn.

Tô Thành oán hận thu lại nắm đấm chỉ cách mặt người nào đó vài phân.

“Ha ha ha…”

Ôn Giản Ngôn thụt lùi về sau mấy bước. Nhìn vẻ mặt âm trầm tràn đầy lửa giận của Tô Thành, hắn phát ra tiếng cười khô khan chột dạ: “Anh, anh tới làm gì thế?”

“Cậu bảo xem?” Thái dương Tô Thành giật giật: “Cậu quên béng lời hứa của mình rồi ha?”

“Hay là, mấy câu cam đoan sau này sẽ không bao giờ lấy thân mạo hiểm thật ra chỉ là cái rắm?”

Ôn Giản Ngôn: “…”

Hắn bày vẻ đau khổ, ấy thế mà không tìm được cớ nào mới cay…

Nguyên nhân chủ yếu là hắn thật sự không ngờ đối phương lại nhạy bén nhận ra  mình rời đi, hơn thế còn mau chóng hiểu được mục đích rời đi của hắn.

Quả nhiên hàng này không dễ lừa rồi!!!

“Bây giờ tôi không thể xuống tay nổi với dáng vẻ này của cậu.” Tô Thành nghiến răng hung tợn nói: “Chờ cậu khôi phục nguyên trạng chúng ta tính sổ.”

Ôn Giản Ngôn: “…”

Tô Tiểu Thành, bây giờ anh hơi đáng sợ đấy, có biết không?

Đúng lúc này, sau lưng truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập.

Ôn Giản Ngôn sửng sốt, vô thức quay đầu nhìn qua. Chỉ thấy Kỳ Tiềm, Quất Tử Đường và những đồng đội khác xuất hiện cách đó không xa.

Khi nhìn thấy hai người họ, Kỳ Tiềm thở phào nhẹ nhõm:

“Tôi còn đang bảo sao không thấy hai người đâu nữa…”

An Tân đau lòng: “Ôn Ôn, sức khỏe em vẫn chưa ổn, đừng chạy linh tinh!”

Ôn Giản Ngôn: “.”

Vốn tưởng rằng bị Tô Thành tóm đầu đã đủ thảm rồi, kết quả cả đám lại đi theo tất!

“Chắc chắn cô còn biết chút tin tức khác nhỉ?” Quất Tử Đường đứng một bên ôm tay, lạnh lùng lên tiếng: “Được rồi, nói đi, vì sao cô lại chạy về?”

“Hầy…” Ôn Giản Ngôn thở dài thườn thượt, dường như chẳng còn cách nào, hắn giơ tay lên như chịu thua, đoạn đáp: “Được rồi, nếu mọi người thật sự muốn biết…”

Rất nhanh sau đó, hắn dùng cách nói ngắn gọn nhất thuật lại toàn bộ suy đoán của mình về [Cao ốc Xương Thịnh], cuối cùng kết luận: “Tóm lại, xuất phát từ một lý do nào đó tôi cần tiến vào tầng năm không tồn tại của Cao ốc Xương Thịnh. Nhưng độ khó và nguy hiểm đều quá lớn, mấy người còn một tiếng nữa là có thể bình thường rời đi, thật sự không cần mạo hiểm theo tới tận đây.”



“Tầng thứ năm à…”

Quất Tử Đường lộ vẻ trầm ngâm.

Chẳng bao lâu sau, cô nhếch miệng nở nụ cười phấn khích: “Thú vị đấy, thêm tôi theo nữa.”

Ôn Giản Ngôn: “?”

Kỳ Tiềm đứng cạnh cũng nheo mắt: “Bình thường tôi sẽ không tham gia mấy chuyện nguy hiểm như này, nhưng…”

Gã thở dài đánh mắt nhìn Tô Thành: “Nhà tiên tri nhất quyết phải theo cô bằng được, đúng chứ?”

Ôn Giản Ngôn: “Thật ra…”

Hắn còn chưa kịp dứt lời đã bị Tô Thành lạnh lùng cắt ngang: “Đúng thế.”

“Vậy thì không còn cách nào.” Kỳ Tiềm lắc đầu: “Ắt hẳn Thần Dụ đã biết chuyện tôi vào phó bản cùng hai người. Nếu nhà tiên tri bên cô biến mất, sau này tôi đi đâu tìm nhân viên tạm thời tốt như vậy đây?”

Cả đám nháo nhác gật đầu:

“Hơn nữa phó bản khó khăn như vậy, nếu thật sự hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến cuối cùng và giành thành tích Bạch Kim, vậy chẳng phải chúng ta ăn bộn à?”

“Chuẩn chuẩn.”

“Ở trong Ác Mộng lâu vậy, ai mà không biết nguy hiểm càng cao phần thưởng càng lớn cơ chứ!”

“Nhanh nhanh, tôi sắp không chờ được rồi.”

Ôn Giản Ngôn: “…”

Tóm lại…

Bởi vì một vài lý do không giải thích được, cuối cùng tất cả thành viên trong tiểu đội họ đều ở lại hết.

Ôn Giản Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu:

“Được rồi, tùy mấy người đấy.”

Suy cho cùng… liệu hắn có thể tìm được con đường tiến vào tầng năm hay không vẫn còn là điều bí ẩn.

Hơn nữa, nếu suy đoán của hắn là chính xác thì tầng năm không cần phải “qua”. Bởi vì nó đã độc lập với Cao ốc Xương Thịnh, theo lý mà nói nó không nên bị giới hạn bởi các quy tắc phó bản.

Ngay cả khi đi vào tầng năm, bọn họ không cần phải là nhân viên bán hàng và bán hàng nữa.

Dứt lời, hắn hít một hơi thật sâu rồi nhìn cửa hàng trước mặt.

Đại sảnh tối tăm quen thuộc, cửa kính quen thuộc và hai ngọn đèn lồng treo trên cửa.

Ôn Giản Ngôn rời mắt, chuẩn bị nhấc cất bước đi vào cửa hàng thì bước chân bỗng khựng lại.

Chờ đã…

Đèn lồng?

Ôn Giản Ngôn sửng sốt hai giây, sau đó ngẩng đầu nhìn hai ngọn đèn lồng treo trước cửa tiệm.

Bởi vì hiện tại thành tích tầng bốn đã hoàn thành, thế nên đèn lồng treo trước cửa tiệm của họ cũng tối sầm lại, thoạt nhìn không hề bắt mắt chút nào.

Tầng bốn Cao ốc Xương Thịnh là tồn tại gần khái niệm [Tứ hợp viện] nhất, do đó tầng này cũng chỉ có bốn cửa hàng Đông Tây Nam Bắc, còn có đèn lồng rất giống đèn lồng trong tứ hợp viện… Và sau một loạt các sự kiện nguy hiểm xảy ra cũng chứng minh rằng trong cơ chế tầng bốn, những chiếc đèn lồng cũng có tác dụng riêng của mình.

Ôn Giản Ngôn nheo mắt.

Trong bức tranh thứ ba ở tầng ba, chiếc đèn lồng treo trước cửa tứ hợp viện cũng tắt đèn.

Khi hắn rời tứ hợp viện đèn lồng tối đen, men theo đường nhỏ quanh co tiến vào lăng mộ, sau đó đặt bức di ảnh ở sau linh vị. Kế đó, ngôi mộ sụp độ lộ ra con đường thứ hai, cuối con đường đó là một tứ hợp viện khác giống y như trong bức hoạ, mà điểm khác biệt duy nhất đó là…

Đèn lồng trước cửa nó được thắp sáng.

Chờ đã!

Ôn Giản Ngôn đột nhiên nhận ra một chi tiết trước đây suýt nữa bị mình bỏ qua.

Linh vị, di ảnh thêm lư hương đặt phía trước, ba thứ này cộng lại… Chẳng phải tương đương với việc bọn họ hoàn thành nhiệm vụ ở tầng bốn sao?!

Nếu vậy…

Nếu vậy, có lẽ khoảng cách tiến vào “tầng năm không tồn tại” của họ chỉ còn một bước cuối cùng.

“Qua đây giúp tôi!” Ôn Giản Ngôn rảo bước về trước: “Giúp tôi lấy hai ngọn đèn lồng phía trên xuống!”

Chẳng mấy chốc, hai ngọn đèn lồng đã được gỡ bỏ.

Ôn Giản Ngôn mò mẫm một hồi, rất nhanh đã tìm thấy chốt mở.

Hắn mở đèn lồng.

Quả nhiên bên trong đèn lồng có một khoảng trống, vừa khéo có thể đặt khay dầu đèn vào trong.

“Tôi cần một khay dầu đèn màu đỏ và một khay dầu đèn màu trắng!” Ôn Giản Ngôn nói.

Quất Tử Đường: “Chỗ tôi còn một khay đỏ cuối cùng.”

“Màu trắng cũng còn hai khay cuối cùng.” Kỳ Tiềm cũng móc từ trong túi ra khay dầu đèn màu trắng đã cháy một nửa ở cửa hàng tầng bốn: “Của cô này.”

Ôn Giản Ngôn nhận khay dầu đèn, cho vào đèn lồng rồi nhanh chóng thắp sáng.

Mấy người khác hợp lực giúp đỡ treo hai ngọn đèn lồng về chỗ cũ.

Một bên đại biểu cho hỉ sự, đỏ tươi quỷ dị, một bên tượng trưng cho tang sự, trắng bệch ảm đạm. Một đỏ một trắng chiếu sáng đêm, tỏa ra ánh sáng khiến người ta hãi hùng.

Phút chốc, nhiệt độ không khí xung quanh đột ngột giảm xuống mấy độ, trở nên lạnh lẽo thấu xương.

“Ối!” Một người phía sau loạng choạng suýt ngã.

Ôn Giản Ngôn vội vàng ngoảnh đầu: “Có chuyện gì thế?”

“Không có gì cả…” Người nọ dừng lại chốc lát, cúi đầu nhìn dưới chân mình: “Chỉ là cầu thang biến mất.”

Quả nhiên cầu thang vốn hướng lên trên đã biến mất tăm. Xuất hiện trước mặt bọn họ là một con đường lầy lội ngoằn ngoèo, phía cuối kéo dài vào tận bóng tối…

Nơi đó, loáng thoáng có thể nhìn thấy một tứ hợp viện nho nhỏ.

Hai ngọn đèn lồng một đỏ một trắng trước cửa sáng lên, có vẻ cực kỳ âm trầm đáng sợ giữa bóng tối bao la vô tận.

Tim Ôn Giản Ngôn đột nhiên đập hẫng một nhịp.

Là nó.

Hắn hít một hơi thật sâu, đang chuẩn bị nói gì đó thì bất thình lình, không hề báo trước, một tiếng bước chân đơn độc lẻ loi đột nhiên vọng lại từ trong bóng tối…

“Cộp cộp cộp.”

Cứng ngắc, chậm chạp.

Ôn Giản Ngôn ngẩn ra, bất giác nhìn về hướng âm thanh truyền đến.

Cách đó không xa, giữa bóng tối đen xì không thấy đáy, mơ hồ có thể thấy một bóng người dường như đang thong thả đi về phía này, từng bước tới gần.

Dù rằng không thể nhìn rõ không mặt bị bóng tối bao phủ, nhưng từ chiếc váy cưới nó đang mặc và đôi giày thêu hoa đỏ tươi đang đi, không hiểu sao có vẻ cực kỳ rõ ràng trong bóng tối, từ xa nhìn qua khiến người ta kinh vía hãi hùng..

“Chờ đã… Đó là…” Mọi người sửng sốt.

Chỉ có Ôn Giản Ngôn lộ vẻ kinh hãi biến sắc. Mặt hắn trắng bệch, sợ hãi gào lên:

“Đi thôi! Chạy!”

Trong phó bản này… Chỉ có nó mới mang cho Ôn Giản Ngôn cảm giác áp lực kinh khủng không gì sánh bằng, là thứ hắn không bao giờ muốn nhìn thấy!

Tuy nhiên, khoảnh khắc tầng năm xuất hiện…

Nó cũng xuất hiện.

Nữ thi váy đỏ bị nhốt trong gương tầng hai!

Hết chương 262

 

------oOo------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.