Edit:
Beta: Yan
Làn gió nhẹ thổi qua, cánh hoa đào bị gió thổi bay lên cao, rồi lại từ từ rơi xuống.
Ánh trăng lặng lẽ bao phủ một gốc đào, trên những tán cây treo đầy bảng gỗ, những bảng gỗ va chạm, kêu lách cách, vang vọng về phương xa.
Hoa đào nở rộ, mặt đất bị phủ một tầng cánh hoa màu hồng, rất đẹp.
Trong gió đêm, có hương hoa đào thoang thoảng.
Hoắc Lâm và Tôn Tâm Di tốt nghiệp vào tháng sáu, mùa hoa đào đã qua từ lâu, sao hoa đào lại nở vào lúc này?
Hoắc Lâm không quan tâm đến cây hoa đào, cậu ta chạy tới gốc cây: “Tâm Di!”
Ngân Tô bước trên mặt đất đầy cánh hoa, đi qua đó.
Dưới tán hoa, có người đang bị treo trên cây.
Là Tôn Tâm Di.
Ngón chân Tôn Tâm Di vừa chạm tới mặt đất, cô ta cần phải dùng chân để tránh bị dây thừng siết chết.
Tôn Tâm Di trông thấy Hoắc Lâm, khóc nức nở, giọng khàn khàn: “Hoắc Lâm!”
Thấy Hoắc Lâm muốn chạy tới chỗ Tôn Tâm Di, một bóng đen bước ra từ đằng sau Tôn Tâm Di.
“Dừng lại!”
Bóng đen quát lớn.
Hoắc Lâm theo phản xạ dừng lại, nhìn chăm chú vào bóng đen đó, hận ý tích tụ lâu nay bộc phát: “Trình Diệu Dương!”
Bóng đen chậm rãi bước ra, cậu ta cầm một con đao, kề vào cổ Tôn Tâm Di.
“Hoắc Lâm, cậu đến rồi.”
Đáy lòng Hoắc Lâm lạnh đi.
Lúc trước khi cậu ta đến đây, Trình Diệu Dương cũng nói câu này đầu tiên.
“Hoắc Lâm… Cứu tớ…”
Tiếng khóc của Tôn Tâm Di theo làn gió bay tới.
Hoắc Lâm bỗng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-mung-den-voi-dia-nguc-cua-ta/5058159/chuong-484.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.