Edit: Fang
Beta: Wendy, Yan
“Tâm Di?” Hoắc Lâm là người đầu tiên nhận thấy cơ thể Tôn Tâm Di đang run rẩy, vội vàng quan tâm.
Hai tay Tôn Tâm Di nắm chặt, khóe miệng kéo ra một nụ cười yếu ớt mỏng manh: “Tớ không sao.”
Huyết ngọc treo trên ngón giữa của cô gái, vẫn đang lắc lư qua lại.
Ánh mắt Tôn Tâm Di di chuyển theo huyết ngọc, đáy mắt có mấy phần vội vã, cô ta muốn lấy huyết ngọc về.
Nhưng khi cô ta bắt gặp ánh mắt của Ngân Tô thì lại né tránh mà rời tầm mắt đi, nói bằng giọng điệu ngây thơ: “Nguyền rủa gì cơ? Thứ đó không phải đều lừa người ư? Sao trên thế giới này có thể tồn tại lời nguyền được?”
Ngân Tô cất huyết ngọc đi, rồi ngồi xổm trước mặt Tôn Tâm Di, ống thép bị cô c*m v** trong đất, hai tay chống phần đỉnh ống thép, cười cười nhìn cô ta: “Tôi còn muốn học hỏi cô đấy.”
Hai tay Tôn Tâm Di nắm càng chặt hơn, giọng nói cũng hơi ngắc ngứ: “Học hỏi tôi? Học hỏi tôi về cái gì?”
Ngân Tô không trả lời, ánh mắt không rời, dừng trên tay cô ta đang nắm chặt: “Trông cô có vẻ rất căng thẳng nha.”
Tôn Tâm Di: “Tôi chỉ là… vừa bị dọa thôi.”
“Ừ, có thể hiểu.” Ngân Tô gật đầu, dường như tin tưởng lời cô ta nói, nhưng một giây sau lại thay đổi đề tài: “Lời nguyền hoa đào mà cô dùng cho Hoắc Lâm lấy được từ đâu?”
Đôi mắt Tôn Tâm Di run run, cánh môi nhợt nhạt khép mở mấy lần: “Tôi không hiểu cô đang nói gì.”
Hoắc Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-mung-den-voi-dia-nguc-cua-ta/5058160/chuong-485.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.