Chu Mục Thâm thích hắn, Lương Tiềm đã biết từ lâu.
Nhưng biết là một chuyện, chính tai nghe được lại là chuyện khác. Lương Tiềm không ngờ rằng sẽ bị sáu chữ ngắn ngủi của Chu Mục Thâm làm chấn động lớn như thế.
Tất nhiên cũng có thể là do nụ hôn khẽ vừa rồi.
Đường đường là một lão đại trường cấp ba cứ vậy bất động tại chỗ, tựa như một tên ngốc vừa bị điểm huyệt, ngay cả mắt cũng không hề chớp, lời nói muốn ghi âm lại làm chứng cứ cũng bị quẳng ra sau đầu, toàn bộ tâm trí lúc này chỉ còn sót lại bốn chữ “Tớ thích cậu” của ai kia.
Hôn rồi, tỏ tình xong rồi, kế tiếp nên đến lượt Lương Tiềm đi chứ!
Chu Mục Thâm cúi đầu, đưa tay chà chà lên má, muốn làm giảm bớt nhiệt độ trên mặt, cố gắng đè nén trái tim đang sôi trào, lẳng lặng chờ đợi đáp án.
Nhưng cậu chờ một lúc lâu mà Lương Tiềm vẫn không nói lời nào.
Chu Mục Thâm trong lòng chùng xuống, chẳng lẽ vừa rồi cậu hiểu sai ý hắn?
Cậu cuống quýt ngẩng đầu nhìn sâu vào mắt Lương Tiềm, trong đôi mắt ấy không có hưng phấn vui sướng sau khi được tỏ tình, chỉ còn lại một mảnh tối tăm mờ mịt, không hề chứa đựng bất kì cảm xúc gì.
Một chậu nước lạnh lẽo tạt xuống, Chu Mục Thâm như rơi vào hầm băng.
Nếu như là trước kia, có lẽ cậu sẽ thoát ra được, lần nữa đóng chặt trái tim mình. Nhưng là bây giờ, Chu Mục Thâm được Lương Tiềm cưng chiều thành quen, so với trước đây lá gan cũng lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-lanh/1024146/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.