Phát hiện Chu Mục Thâm sợ hãi, Lương tiềm quyết định không ở lại lâu. Một tay hắn nâng mông cậu, tay còn lại che kín lỗ tai Chu Mục Thâm, cố gắng hết sức giúp cậu ngăn cản các loại âm thanh kì quái đáng sợ. Về phần hai kẻ dư thừa phía sau, Lương Tiềm căn bản không rảnh để ý đến.
Ra khỏi nhà ma, trước mắt sáng ngời lại thêm đông người, Chu Mục Thâm không tiện làm nũng trên người Lương Tiềm nữa, nhưng nếu đã diễn kịch thì phải kết thúc cho thật tự nhiên, hợp lý.
Lương Tiềm dẫn Chu Mục Thâm đến chỗ mát trên ghế dựa ngồi xuống. Cậu rũ đầu tựa vào bên cạnh hắn, nhỏ giọng khóc nức nở, trong lòng vẫn còn dư âm sợ hãi ban nãy.
Chân mày Lương Tiềm đến giờ vẫn luôn nhíu chặt, hắn thật hối hận vì đã dẫn cậu tới đây. Rất lâu rồi Chu Mục Thâm mới dám ra ngoài một lần, lại gặp phải tình huống tồi tệ như vậy, Lương Tiềm sợ rằng cậu sẽ có bóng ma tâm lý, sau này cũng không dám bước ra ngoài nữa.
Lương Tiềm cau mày, dáng vẻ tự trách nói: “Xin lỗi……”
Chu Mục Thâm: “……” Không xong, hình như diễn hơi quá rồi.
Chu Mục Thâm lau khô nước mắt trên mặt, nghiêng đầu nhìn Lương Tiềm, toét miệng cười nói: “Cậu không cần phải xin lỗi, tớ rất vui.”
Cậu đang nói sự thật, nhưng trong mắt Lương Tiềm, vành mắt đỏ hoe, khoé mi còn vương nước cùng nụ cười gượng ép rõ ràng đang nói cho hắn biết, đây là Chu Mục Thâm khẩu thị tâm phi [*], cậu sợ như vậy làm sao có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-lanh/1024145/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.