Ba mươi cái ghế, lại khiến cho Vạn Cường phải lếch từng bước đầy nặng nhọc, đi chưa tới trăm bước mà mệt tới mức cả người mướt mồ hôi.
“Khiếp, ghế nhựa gì mà nặng thế?” Rốt cuộc cũng tới cửa hàng nhà họ Dung, Vạn Cường đặt ghế xuống mà thiếu chút nữa phải khuỵu gối.
Mẹ Dung đang viết hóa đơn cho khách, nghe tiếng quay đầu lại, thấy Vạn Cường liền kêu lên: “Ôi, có mấy cái ghế mà phải phiền cháu khiêng tới đây!” Lại thấy Dung Phỉ đang ung dung bước đằng sau, xem như không có chuyện gì, bà vội trừng mắt: “Dung Phỉ con đang làm gì thế? Nhiều ghế như vậy con lại để Vạn Cường người ta khiêng một mình, mình thì thong thả dạo chơi, con xem có ai gian manh như con không?”
Không đợi Dung Phỉ lên tiếng, Vạn Cường đã khoát tay: “Dì đừng trách Tiểu Phỉ, là tự con đòi khiêng, dì đừng thấy nó là ghế nhựa mà lầm, nó nặng lắm, không phải đàn ông khỏe mạnh không khiêng nổi đâu…”
Còn chưa dứt lời, mẹ Dung đã bưng cả chồng ghế tới trước mặt khách: “Ghế tới rồi nè, anh xem đi, nếu không có vấn đề gì chúng ta đếm đủ số rồi buộc lên xe.”
“…” Vạn Cường lúng túng gãi ót: “Dì à, dì cứ bận tiếp đi, cháu về trước.”
“Được, cháu bận thì về trước đi, cám ơn cháu!” Mẹ Dung đang vội bán hàng, không rảnh nói nhiều với Vạn Cường, gấp gáp nói cảm ơn xong lại tiếp tục bàn chuyện với khách hàng.
Vạn Cường xoay người, chỉ hướng cửa tiệm mai táng của Tăng đạo sĩ với Dung Phỉ: “Tôi về nha?”
Dung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-chang-quy-dep-trai-ben-canh/423843/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.