Buổi tối lúc Dung Phỉ và Dung Nguyệt tới Dubai, dù chân còn bó thạch cao, nhưng Lý Thấm vẫn đứng chờ trước cổng. Nhìn thấy hai người từ xa, cô nhảy lò cò xuống bậc thang chào đón. Dung Phỉ vừa thấy đã nhăn mày, vội đỡ lấy cô, tức đến mức không biết nói gì cho phải. “Cậu đã què rồi, không thể thành thật ở nhà được sao? Chạy tới nơi xa thế này để ca hát, bộ cậu bị thiếu não hả, muốn tàn tật cả đời mới cam tâm hay sao?” “Còn không phải vì nghe mẹ già nói chuyện của cậu, mình thấy lo lắng hay sao?” Lý Thấm ôm vai Dung Phỉ, nạng cũng không cần mà ném cho Dung Nguyệt, dựa cả vào người Dung Phỉ, nhảy lò cò vào trong. Dung Nguyệt theo sau, đón lấy nạng của Lý Thấm, trêu ghẹo: “Chị Lý Thấm thích hát như vậy, sao không tham gia Super Girl*?” *Tên tiếng trung là 超级女声, là một chương trình giải trái ca hát dành cho nữ, do đài truyền hình Hồ Nam tổ chức. “Hả…” Lý Thấm lắc đầu: “Mấy thứ cao siêu như thế, chị Lý Thấm của em với không tới đâu.” Dung Phỉ thấy cô ấy nhảy lò cò như thế, tim vọt lên tận cổ họng: “Cậu đừng nhảy nữa, cầm nạng đi bình thường không được sao?” “Không được” Lý Thấm lắc đầu từ chối, cầm nạng xấu lắm: “Nạng người của chị em tốt dùng thoải mái hơn cái nạng gỗ kia nhiều.” Dung Phỉ thở dài bất đắc dĩ, đành cẩn thận đỡ cô ấy. Cô nhìn chung quanh không thấy Thẩm Khiêm, biết anh ta đang âm thầm đi theo, không thể nhờ được, đành tự nâng Lý Thấm vào phòng. “Lần sau muốn gặp mình có thể tới nhà.” Lúc đẩy cửa bước vào phòng Lý Thấm đã đặt, Dung Phỉ rốt cuộc không nhịn được nữa, nói ra. Lý Thấm cười cười không quan tâm lắm: “Chỗ này tốt mà.” Dung Phỉ thấy cô ấy như thế, không tiện nói thêm. Lý Thấm trông có vẻ ngang tàng thế thôi chứ kỳ thật rất mẫn cảm, không cần nói cũng biết, sở dĩ lần nào cô ấy cũng hẹn ở ngoài, đều do kiêng dè ba mẹ mình. Vẫn như lúc trước, vừa vào cửa Lý Thấm liền dẫn cô ngồi vào một góc, không chào hỏi hay giới thiệu với ai, có những người dù đã gặp vài lần nhưng vẫn thấy lạ mặt. “Tiểu Nguyệt, chị Lý Thấm của em đi đứng không tiện, phiền em ra ngoài mua cho chị em ly trà sữa, phải nóng nha.” Xếp chỗ cho Dung Phỉ xong, Lý Thấm lấy tiền đưa cho Dung Nguyệt. “Không cần đâu.” Dung Phỉ cản lại: “Mình uống đại cái gì đó cũng được.” “Đồ uống ở đây cậu uống không quen đâu, không sao, bóc lột em gái nhà mình không có gì phải ngại.” Lý Thấm bỏ ngoài tai lời từ chối của Dung Phỉ, vẫn đưa tiền cho Dung Nguyệt. “Được thôi.” Dung Nguyệt không thèm khách khí với Lý Thấm, quơ tiền trong tay, xoay người ra ngoài: “Em cũng muốn một ly trà sữa nóng?” “Tùy em” Lý Thấm duỗi tay chống vào lưng ghế sô pha, dừng một lát rồi rút điếu thuốc trên bàn trà ra, đưa lên miệng, nhưng ngại Dung Phỉ nên không châm lửa: “Này, những gì mẹ già nói đều là thật sao? Cậu thật sự tổ chức âm hôn với quỷ, sao mình nghe cứ thấy khó tin?” “Ừ” Dung Phỉ gật đầu, so với lúc mới gặp mấy chuyện quỷ quái, giờ cô đã bình thản hơn nhiều, quả nhiên lâu dần thành quen, gan cũng to ra rồi, dù hiện giờ gặp phải thứ đó cô vẫn sợ như thường. “Ha ha…” Lý Thấm cúi đầu nở nụ cười, trong giọng nói lộ vẻ mỏi mệt không dễ nhận ra: “Kỳ thật âm hôn cũng tốt, nếu vợ chồng đều như ba mẹ mình, mình thà gả cho người chết.” Lý Thấm vừa dứt lời, Dung Phỉ bỗng chốc run lên, không khí náo nhiệt trong phòng thoáng cái đã lạnh buốt, trực giác bảo cô quay đầu, quả nhiên nhìn thấy một người đàn ông mặc âu phục, đeo caravat ngồi xuống bên trái Lý Thấm. Gã đeo kính gọng vuông, đầu đinh, gương mặt anh tuấn, dáng vẻ của một tinh anh. Thế nhưng, sắc mặt gã trắng bệch, còn không có bóng. Hiển nhiên, đây là một con quỷ! Môi Dung Phỉ run run, cố hết sức mới dời được tầm mắt, nín thở kéo tay Lý Thấm: “Gần đây cậu ổn không?” Dù cố giữ bình tĩnh thì giọng nói vẫn run run. “Mình hả?” Lý Thấm đang thất thần, nghe Dung Phỉ hỏi chợt ngẩn người, khóe miệng cong lên: “Trừ cái chân què này thì ổn cả.” “Đêm nay có về không?” Dung Phỉ hạ mắt nhìn hai đầu gối đang run rẩy của mình. “Về chứ” Lý Thấm không hiểu: “Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?” Dung Phỉ cúi đầu nên không thấy được ánh mắt âm trầm của con quỷ kia. “Cậu đi đứng không tiện, đừng về nữa, lát theo mình về nhà đi.” Dung Phỉ cũng không thể nói rõ, nhưng nỗi niềm bất an cứ bóp nghẹt trái tim, khiến nó đập như đánh trống. “Không sao đâu.” Lý Thấm không hề nhận ra sự khác thường của Dung Phỉ, phất tay: “Bạn mình có xe, cũng tiện…” “Tối nay theo mình về nhà đi.” Dung Phỉ cắt ngang lời Lý Thấm, giọng điệu kiên quyết không cho từ chối: “Nếu cậu không đồng ý thì sau này khỏi chị em gì nữa hết.” Lý Thấm bị sửng sốt bởi dáng vẻ khác thường của Dung Phỉ, lát sau mới giơ tay gãi đầu: “Không phải, mình đã từng nói với cậu…” “Lý Thấm, nghe mình đi.” Dung Phỉ giương mắt chống lại ánh mắt thâm trầm của con quỷ, đến hít thở cũng khó khăn nhưng không chịu lùi bước. “Không phải, Phỉ Phỉ, rốt cuộc cậu bị sao thế?” Thái độ ngang ngược của Dung Phỉ khiến Lý Thấm bắt đầu nhận ra sự khác thường. “Lạnh quá.” Dung Phỉ cắn chặt răng, nhìn con quỷ kia đưa tay chọt vào người cậu nhóc kế bên, móc lá lách đang nhỏ máu tí tách ra ngoài, mặt cô trắng bệch trong nháy mắt, không cách nào khống chế cơn run của mình được nữa. “Phỉ Phỉ” Lý Thấm nắm đầu vai Dung Phỉ, dáng vẻ khác thường của cô ấy khiến cô thấy sợ: “Cậu, cậu sao thế? Đang bình thường sao lại thế này?” Vừa dứt lời, cửa phòng bị đẩy ra, Dung Nguyệt xách hai ly trà sữa nóng vào. “Tiểu Nguyệt!” Dung Phỉ bật dậy, cản Dung Nguyệt lại: “Giờ chúng ta về nhà, em đứng yên đó đừng nhúc nhích, chờ chị đỡ Lý Thấm qua.” Hai người ngơ ngác nhìn nhau, đều đứng hình trước hành động khác thường của Dung Phỉ. Dù sao Dung Nguyệt cũng là em của Dung Phỉ, vừa thấy sắc mặt tái mét của chị liền đoán được vấn đề, cả người cứng đờ, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Con quỷ kia đưa lá lách lên miệng cắn một ngụm, máu bắn ra tung tóe, cái miệng bê bết máu cong lên, nở nụ cười cực kỳ âm hiểm với Dung Phỉ. Dung Phỉ chỉ dám liếc gã một cái liền dời đi, cố đỡ Lý Thấm ra khỏi phòng. Lý Thấm không biết làm sao, đành chào tạm biệt mấy người bạn khác, thanh toán tiền rồi theo hai chị em Dung Phỉ về nhà. Dung Phỉ bồn chồn không yên, vừa đi vừa quay đầu nhìn đằng sau, xác định con quỷ kia không ra theo mới thở phào nhẹ nhõm. “Chị, có phải chị thấy gì rồi không?” Đi được một đoạn xa, Dung Nguyệt mới nhỏ giọng hỏi. Dung Phỉ gật đầu, không nói. Trong lòng lại đang thầm mắng Thẩm Khiêm, rõ ràng đã đồng ý đi chung, lúc quan trọng lại nuốt lời. Lý Thấm ù ù cạc cạc nhìn hai người chụm đầu thì thầm, đến tận sáng hôm sau khi nhận được điện thoại, biết đám bạn mình tối qua đi hát karaoke xong trên đường về bị tai nạn lật xe, cả người như đang nằm mộng. Lúc ấy trong xe có sáu người, một chết năm bị thương, người bị chết chính là cậu nhóc đêm qua bị gã quỷ kia móc nội tạng. Nghe nói, lúc xe lật, cửa xe bị mở, cậu nhóc bay xuống sườn núi, bị chạc cây đưa ra đâm chết. Vị trí bị chạc cây đâm vào trùng hợp chính là lá lách.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]