Dung Phỉ vừa định ngồi xuống bàn ăn thì Thẩm Khiêm đã lướt nhẹ tới, đặt mông ngồi xuống vị trí của cô. Không còn cách nào khác, cô đành phải lấy thêm một cái ghế nhựa, đặt cạnh ghế của Thẩm Khiêm.
Hành động khó hiểu của Dung Phỉ khiến Không khí trên bàn ăn nháy mắt trở nên đông cứng.
Ánh mắt của ba người trong nhà đồng loạt nhắm thẳng vào Dung Phỉ.
Chén cơm đã được mẹ Dung đặt sẵn ở chỗ cô từ trước, thấy Thẩm Khiêm ngồi ngay ngắn, không định ăn, Dung Phỉ do dự một lát rồi kéo chén về phía mình.
Cầm đũa lên, vừa định gấp rau, ba Dung đã mở miệng: “Ghế của con bị sao thế, sao phải ra ngoài xách thêm ghế vào?”
“Chuyện đó, mấy ngày nay hình như con bị trĩ, ghế này ở giữa có cái lỗ, ngồi thoải mái hơn.” Dung Phỉ gãi đầu, cười ha ha, lấy một lý do cực kỳ sứt sẹo.
Nếu người nói là mẹ Dung, chắc chắn ba Dung đã sôi máu đập đũa, nhưng do là Dung Phỉ nên ông chỉ sầm mặt liếc nhìn vị trí của Thẩm Khiêm một cái rồi cúi đầu lầm bầm: “Suốt ngày lải nhải mấy thứ dị đoan, có muốn sống yên nữa không đây?”
Dung Phỉ chỉ đành xấu hổ cười xòa.
Mẹ Dung cũng ý thức được, mấp máy môi, không dám nhìn sang phía Thẩm Khiêm, lấy hết can đảm gấp cho Dung Phỉ một quả trứng: “Phỉ Phỉ, con ăn quả trứng này đi.”
“Cảm ơn mẹ.” Dung Phỉ nhận lấy, không cằn nhằn như mọi khi.
Chỉ có Dung Nguyệt nhìn chằm chằm vị trí của Thẩm Khiêm không chớp mắt, hết vuốt cằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chao-chang-quy-dep-trai-ben-canh/423842/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.