Khuôn mặt điển trai của Đường Duật cau có.
- Là do tôi chưa muốn yêu đương, chứ không phải là không có ai theo đuổi!
- Cũng đúng nhỉ! Nhưng mà có người tâm đồng ý hợp cũng rất vui đó!
- Tôi không đủ trình độ để đi theo những con người có tình yêu đó đâu!
Nguyễn Thanh Nhi nhếch mép cười khinh bỉ.
- Nói thẳng ra là không có ai ưa cái bản mặt của cậu đi..!
Người bên kia lập tức ôm một bụng tức giận, giọng nói đầy nóng nảy.
- Cậu được lắm! Cứ chờ đấy!
Chiều tối, sau khi kết thúc công việc ở bệnh viện, Nguyễn Thanh Nhi trở về biệt thự riêng của anh.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, vừa nhìn thấy tên người gọi, cô liền nhanh chóng gạt bỏ muộn phiền của ngày hôm nay, hớn hở nghe máy.
- Anh lại mất tập trung nữa à?
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười trầm thấp, Đặng Minh Tiến ôn nhu đáp lại giọng nói như thấu hiểu hồng trần kia:
- Đúng rồi! Anh đang mất tập trung vì hình bóng của em đây, em có cách nào để anh ngừng nhớ em không?
Nguyễn Thanh Nhi nở nụ cười ranh mãnh, nói một câu vô cùng mờ ám.
- Có! Nhưng mà hơi tốn sức đó nha!
- Tuy tốn sức nhưng rất thú vị!
...
- Chàng vệ sĩ của cậu, dạo này không thấy đâu nữa?
- Tụi tớ qua Mỹ rồi!
- Ý cậu là gì?
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói đầy nghi hoặc.
- Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-ve-si-si-tinh-va-co-chu-nho-ngay-tho/2964407/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.