Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56
Chương sau
9 giờ tối, anh đưa cô trở về nhà. Thấy cô im lặng trên suốt quãng đường về nhà, anh khẽ cất tiếng hỏi. - Em sao vậy? - Ba mẹ...! Đặng Minh Tiến im lặng một lúc, giọng nói trầm đục vang lên. - Ngày mai anh phải đi làm! Người con gái cúi đầu xuống, không nói gì nữa. - Vậy khi nào chúng ta về? Em sẽ gửi đơn xin nghỉ phép ở bệnh viện? - Hai ngày nữa nhé! Chúng ta sẽ về nhà một tuần! Nguyễn Thanh Nhi nhìn anh, hai mắt sáng lên, nhanh chóng gật đầu. - Nhà anh! Đặng Minh Tiến nhướn mày, ôn nhu hỏi: - Không phải em muốn về Việt Nam sao? - Không! Em muốn về thăm ba mẹ chồng tương lai! Nụ cười tràn đầy cưng chiều hiện lên trên khuôn mặt điển trai, anh đưa tay vuốt tóc cô. - Được! Bây giờ thì ngồi đây chờ anh một chút. Nguyễn Thanh Nhi gật đầu, anh nhanh chóng rời khỏi phòng. 5 phút sau, anh quay trở lại với ly sữa trên tay. Sau khi uống sữa xong, cô bất mãn hỏi anh: - Đi ngủ bây giờ có sớm quá không? - Không sớm! Mau, đi vệ sinh cá nhân! Người con gái nhìn anh, vẻ mặt không cam lòng, vẫn đứng lên bước vào phòng tắm, miệng lẩm bẩm. - Nhưng em không quen ngủ sớm thật mà...! - Vậy em có muốn vận động một chút không? Bước chân Nguyễn Thanh Nhi nhanh hơn một chút, vội vã nói. - Không cần! Em không muốn sáng mai không thể xuống giường! Tiếng cười trầm thấp vang lên. Đặng Minh Tiến đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, miệng khẽ lẩm bẩm. - Giá như cả phần đời còn lại đều yên bình như vậy thì tốt biết mấy..! Ngày anh đưa cô về ra mắt gia đình, tuyệt nhiên không thể ngờ lại xuất hiện biến cố, khiến cô gái nhỏ của anh bỏ ăn suốt cả một ngày dài. - Nhi Nhi! Em mở cửa cho anh đi! Chúng ta từ từ nói chuyện.. có được không! - Anh đi đi! Em muốn ở một mình! Đặng Minh Tiến thở dài, im lặng ngồi xuống nền nhà, tựa lưng vào cửa phòng, khuôn mặt dấy lên ưu phiền. Nguyễn Thanh Nhi ở trong phòng không thấy anh đáp lời, bản thân lại nghĩ anh đã bỏ đi rồi, vô cùng uất ức mà bật khóc nức nở. " Anh nói là từ trước tới nay chỉ yêu một mình em! Vậy mà sau lưng lại đính hôn với người con gái khác! Anh là đồ phản bội! " - Không phải! Anh không nghĩ gia đình anh lại âm thầm làm như vậy. Chuyện này anh không biết gì cả. Em tin anh mà, đúng không! Người con gái bên trong không đáp, chỉ có tiếng khóc đầy đau đớn vang lên. Đặng Minh Tiến ở bên ngoài, trong lòng nóng như lửa đốt. " Bảo bối! Em đừng khóc, không tốt cho tim của em, lại càng không tốt cho con của chúng ta! Anh sẽ xử lý chuyện này, em đừng khóc nữa mà! " - Con vừa nói cái gì? - Mẹ? Nguyễn Thanh Nhi ở bên trong, tiếng khóc liền ngưng lại. Người phụ nữ đứng trước mặt con trai mình, sau lưng là một cô gái trẻ tuổi khác, giọng nói lạnh lẽo kia khiến cô gái bên trong phòng run rẩy. - Con nói vậy là có ý gì? - Mẹ.. Đặng Minh Tiến nhìn người phụ nữ đối diện, vẻ mặt đầy bất lực xen lẫn mệt mỏi, ánh mắt hướng về phía cửa phòng. " Nếu mẹ đã nghe rồi thì để con nói luôn! Cô ấy đang mang thai con của con! Và mối hôn sự này...con không thể đồng ý với mẹ! " - Con.. Người phụ nữ tức giận nhìn chằm chằm vào người đối diện, đột nhiên hướng mắt về phía cửa phòng, hét lớn. - Cô mau ra đây cho tôi! Nguyễn Thanh Nhi ở bên trong giật mình sợ hãi, run rẩy mở cửa phòng ra. Cô vừa bước ra khỏi cửa phòng, Đặng Minh Tiến liền kéo cô ôm vào lòng. Cảm nhận người trong lòng đang run rẩy, anh cúi xuống khẽ thì thầm vào tai cô: - Không sao đâu! Có anh ở đây rồi! Người phụ nữ nhìn cô đang nấp trong vòng tay của con trai mình, nhíu mày hỏi: - Đứa bé trong bụng cô... có thật là cháu trai của tôi không? - Mẹ..! - Mẹ không hỏi con! Nguyễn Thanh Nhi nhìn người phụ nữ kia, e dè gật đầu. - Cô! Giọng nói mang theo sự tức giận kia vừa vang lên lại bị anh dằn mặt. Đặng Minh Tiến đưa đôi mắt lạnh lẽo nhìn cô gái phía sau mẹ mình, giọng nói lộ rõ sự tàn nhẫn. - Ngay từ đầu tôi đã nói chuyện giữa chúng ta sẽ không có kết quả tốt đẹp, bây giờ vẫn vậy và sau này cũng không thay đổi! - Anh... - Tiểu Đặng! Con nói vậy là có ý gì? Con bé là vị hôn phu của con đó! - Con nói rồi, con tuyệt đối sẽ không kết hôn với cô ta! Người con yêu chỉ có duy nhất một mình Nhi Nhi! Dứt lời, anh liền nắm lấy tay cô, giọng nói đầy quả quyết. " Nếu như mẹ vẫn còn như vậy, thì con sẽ không về đây nữa! " - Con...! Dứt lời, anh liền kéo cô rời đi, bỏ lại tiếng gọi phía sau. Rời khỏi nhà, anh đưa cô tới một quán ăn gần đó. - Ăn đi! Nguyễn Thanh Nhi cúi đầu không nói, khuôn mặt đỏ ửng tràn đầy uất ức. Đặng Minh Tiến đặt đũa xuống, nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, đau lòng đưa tay lau nước mắt cho cô. " Đừng nghĩ nhiều! Mẹ anh chỉ là chưa chấp nhận được chuyện này nên mới kích động như vậy thôi! Để anh nói chuyện với bà ấy! " Nguyễn Thanh Nhi nhìn người đối diện, anh liền gật đầu.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56
Chương sau