Bệnh viện Anam, trong phòng cấp cứu..
- Bác sĩ! Hơi thở của bệnh nhân rất yếu!
- Mau sử dụng bình oxy!
Bên ngoài, Đặng Minh Tiến ngồi ở dãy ghế bên ngoài hành lang, vẻ mặt vô hồn nhìn về phía phòng cấp cứu, trong đầu vang lên lời nói trong trẻo ấy.
- Tớ nghĩ là mình không giữ được đứa bé đâu! Vì thể trạng của tớ rất yếu!
- Tớ tin, cậu làm được mà!
Thoát ra khỏi dòng suy nghĩ ấy, giọng nói run rẩy của anh khẽ vang lên.
- Cậu làm được mà!
Lee Song Joon ngồi xuống bên cạnh con trai, đặt tay lên vai an ủi.
- Sẽ không sao đâu! Con đừng lo lắng quá!
Mãi đến khi anh sắp tuyệt vọng rồi, đèn phòng cấp cứu mới vụt tắt. Bác sĩ vừa từ trong phòng bước ra, anh liền chạy tới.
- Bác sĩ! Cô ấy sao rồi?
- Thật sự xin lỗi! Chúng tôi không thể giữ được đứa bé!
Đặng Minh Tiến nghe như sét đánh ngang tai, lại cảm thấy vô cùng khó thở.
Bà Lee ở phía sau, trực tiếp ngất đi. Lee Song Joon vội đỡ lấy vợ mình, dìu bà tới hàng ghế phía sau.
" Bây giờ chúng tôi sẽ chuyển cô ấy qua phòng hồi sức, mọi người có thể vào thăm!Bệnh nhân vẫn còn rất yếu, gia đình nên chú ý một chút! "
- Cảm ơn bác sĩ!
- Không có gì! Mong gia đình hãy động viên cô ấy thật nhiều!
Dứt lời, vị bác sĩ kia vừa tính rời đi, lại nghe tiếng gọi:
- Bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-ve-si-si-tinh-va-co-chu-nho-ngay-tho/2964384/chuong-23.html