Một tháng sau, khi thai nhi vừa đủ điều kiện để xét nghiệm ADN, Nguyễn Thanh Nhi mang theo tâm trạng hồi hộp tới bệnh viện.
- Bảo bối! Cậu có phải là lo lắng dư thừa rồi không!
- Cậu im lặng đi được không ạ!?
9 giờ sáng, ba người trở về nhà.
- Sao rồi? Kết quả xét nghiệm ADN thế nào?
Ông Lee thấy vợ mình cùng con trai đã trở về, xoắn xuýt hỏi han.
Bà Lee bước tới ngồi xuống cạnh chồng mình, đưa cho ông bản xét nghiệm.
- Đứa bé.. là cháu của chúng ta!
Người đàn ông nghe vậy liền bật cười, giọng nói sảng khoái.
- Thấy chưa, tôi đã nói mà bà không tin! Con bé đâu phải người như vậy đâu.
Thấy mẹ mình cúi đầu không nói, Lee An Shi thở dài bất lực, tầm nhìn nhanh chóng chuyển về phía hai người đang đứng phía sau ba mẹ mình, ánh mắt va phải sự ghen tức trên cầu thang.
Kéo cô lại gần, Nguyễn Thanh Nhi vừa ngồi xuống bên cạnh, cô bé liền giở giọng mỉa mai.
- Đứa bé trong bụng chị là con của ai cũng đã rõ rồi! Chị nên ở lại đây để em có thể ngày ngày chăm sóc chị! Còn những thành phần dư thừa không có tác dụng thì nên lọc đi!
Đặng Minh Tiến hiểu ý em gái, nụ cười trên môi trở nên bất lực.
Câu nói này khiến ông bà Lee phải tốn đôi phần chất xám mới có thể nghĩ ra.
Nhận thấy mấy ánh mắt đang đổ dồn về phía mình, Jeon Heun xua đi sự ngại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-ve-si-si-tinh-va-co-chu-nho-ngay-tho/2964386/chuong-22.html