4 giờ chiều, tiếng chuông điện thoại vang lên, lôi kéo người con trai đang chìm trong đống hồ sơ kia.
- Alo!
- Cảnh sát Ali! Cậu lên chức rồi lên muốn làm gì thì làm đúng không?
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói ẩn chứa sự tức giận, nhưng tuyệt nhiên không có chút gì gọi là lớn tiếng.
- Cục trưởng! Không phải! Vợ tương lai của cháu gần đây không khỏe!
- Đây là lí do khiến anh đặc công của chúng ta bỏ bê công việc sao? Hay lắm...
Đặng Minh Tiến quay lại nhìn cô gái trên giường bệnh, rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.
5 phút sau anh trở lại, vừa bước vào đã thấy cô ngồi thẫn thờ bên cửa sổ, anh nhẹ nhàng bước tới, ôm lấy cô từ phía sau.
- Bảo bối! Sao không ngủ thêm chút nữa!
Giọng nói trầm ấm lọt vào tai cô. Nguyễn Thanh Nhi lấy lại tinh thần, quay lại ôm lấy anh.
- Ngày mai chúng ta qua Mỹ?
- Ừm!
Buổi tối, Nguyễn Thanh Nhi nằm trong lòng anh, ngây người ngắm nhìn người con trai đang ngủ, bàn tay không an phận vẽ vài vòng trên cơ ngực săn chắc.
- Không hổ danh là một cảnh sát đặc nhiệm!
Giọng nói xuýt xoa khẽ vang lên, đáp lại cô là tiếng nói trầm khàn của người kia.
- Cô chủ nhỏ! Nếu cô còn không an phận nữa thì đừng trách tôi!
- Cái gì chứ! Không phải cậu đã nghỉ việc rồi sao?
Nguyễn Thanh Nhi nhìn anh, khuôn mặt thoáng qua tia kinh ngạc.
Đặng Minh Tiến mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-ve-si-si-tinh-va-co-chu-nho-ngay-tho/2964380/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.