Cho đến một ngày...
- Nhi Nhi!
- Há!
Nguyễn Thanh Nhi nhìn anh, tròn mắt ngạc nhiên. Anh vừa gọi cô như nào?
" Anh... "
- Nhi Nhi!
Đôi mắt nữ nhân sáng lên, rồi lại vụt tắt.
- Bỏ đi! Anh chỉ gọi cho vui thôi chứ đâu có biết tôi là ai?
Đặng Minh Tiến nhìn cô, đôi mắt hiện lên ý cười, mở thần niệm ra.
Jeon Heun lấp sau cánh cửa, đôi lông mày cau lại, bàn tay siết chặt.
- Anh à!
Nguyễn Thanh Nhi đột nhiên rùng mình. Giọng nói này...
~Oẹ🫠
Jeon Heun tiến về phía anh, ôm lấy cánh tay anh làm nũng.
- Tại sao anh lại để em trong phòng một mình! Em sợ bóng tối!
" Ha, sợ bóng tối? Hai ngày trước hình như có con ma nữ nào vào phòng mình thì phải! Doạ người ta chưa thấy sợ, bản thân đã bỏ chạy mất dạng rồi! Ji Hoon, cứu em! Nhịn cười sắp thủng ruột rồi này! "
Nguyễn Thanh Nhi nhướn mày, nhìn cô ta đang ôm lấy cánh tay anh, thầm khinh bỉ, rồi lại phun ra câu:
" Bỏ đi! Tên ôn này đâu có nhớ mình là ai! "
Đặng Minh Tiến nghiêng đầu sang một bên nhìn cô, lông mày khẽ nhíu lại.
Cô dám nói anh là tên ôn dịch!
- Nếu em sợ bóng tối, vậy thì khi đi ngủ thì không cần tắt điện đâu! Còn anh thì không ngủ dưới ánh sáng được!
Nguyễn Thanh Nhi nhướn mày, vẻ mặt đầy thích thú, trực tiếp khiến lời Jeon Heun sắp nói ra trôi ngược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-ve-si-si-tinh-va-co-chu-nho-ngay-tho/2964369/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.