Sự xuất hiện của Quỳ làmcho cuộc sống đơn điệu ở nông thôn của La Tiểu Sanh ngày càng phong phú.
Hắn chỉ đột nhiên khôngxuất hiện khi mặt trời đầy mây âm u hoặc là ban đêm, luôn mang theo một nụ cườisáng lạn nói chuyện cùng với cô. Không phải không thừa nhận, bất kỳ lúc nàonghe được giọng nói của Quỳ giống như cũng có thể từ đó mà nghe ra tâm tìnhkhoái trá của hắn. Hắn tựa hồ cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ có phiền não.
Đúng vậy! Một gốc cây thìtại sao lại có thể có phiền não chứ?
Vì câu trả lời này mà lúcnày La Tiểu Sanh đã hoàn toàn đón nhận chuyện Quỳ thực ra là cây hoa hướngdương kia, có đôi khi cô sẽ nhớ lại rồi hỏi hắn rằng ở thiên đường bà ngoạisống như thế nào?
Quỳ chỉ cười, vuốt máitóc ngắn của cô, “Tiểu Sanh, anh là hoa hướng dương không phải là thần tiên.”
“Không phải là thần tiênthì là yêu tinh sao?”
Quỳ nghĩ một lát rồi mớinói lại, “Nói như vậy cũng không đúng.”
Câu trả lời của hắn làmcho La Tiểu Sanh nghe không hiểu “Thế đến cùng là có phải hay không thế?”
“Anh là người của em,không phải là yêu tinh.” Quỳ chăm chú nhìn cô mà nói.
Cho nên khuôn mặt của LaTiểu Sanh lập tức đỏ lựng.
“Quỳ, anh sau này đừngnói như vậy nữa có được không?” Gương mặt của cô đỏ bừng, thanh âm nói ra khỏimiệng lại càng nhẹ nhàng.
“Được.” Quỳ gật đầu đápứng , “Anh là người của em, em nói gì anh cũng sẽ đồng ý với em.”
Từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-trai-trong-hoa-huong-duong/2340193/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.