“Tiểu Sanh, mau tỉnhlại!” Dưới ánh sáng mờ, có giọng nói không ngừng gọi tên cô.
Người nào? Cô thử mở mắt ra, nhưng làm cách nào cũng không mở ra được.
“Tiểu Sanh, Tiểu Sanh…”
Tia nắng ban mai chiếuvào qua khe hở của cửa sổ, vừa vặn có một tia sáng chiếu vào mắt cô. Bịánh sáng chói chiếu vào, Tiểu Sanh liền mở mắt ra mang theo chút ít mê muội. Thứ đầu tiên đập vào mắt côchính là cái cầu thang gỗ cũ kĩ, trừ bỏ nó ra không có một bóng người.
La Tiểu Sanh đứng dậy,trừ có chút đau nhức ởcổ còn ở các nơi khác cũng không có việc gì. Téxuống từ cầu thang cao như thế mà chỉ bị có vậy, có thể nói là một kì tích.
Kỳ tích?
Bỗng nhiên bên tai côkhông ngừng vang lên tiếng vọng của giọng nói kia, chân thật như vậy, giống như một khắc trước vẫn còn nghe thấy, thếmà mở mắt ra liền không có gì cả.
Chân thật như vậy, quả thật không hề giống bịhoang tưởng, cô nhịnkhông được đưa mắt nhìn quanh.
Bốn phía không một bóngngười, cô lấy lại tinh thần, đột nhiên cảm thấy ý nghĩ vừa rồi của mình thậtquá buồn cười. Cô ở chỗ này hơn ba tháng rồi, ngay cả một đứa trẻ hàng xóm còn không có thì sao có thể có người lạ thình lình xuất hiện, lại còn gọi được cả tên của cô?
Tiểu Sanh lấy lại bìnhtĩnh, đưa tay đẩy cửa ra, trong nháy mắt ánh mặt trời chiếu rọiloang lổ trên mặt đất tràn vào như hồng thủy, sáng rọi cả sàn nhà. Quả nhiên là thời tiết thángnăm, tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-trai-trong-hoa-huong-duong/2340195/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.