Từ lúc đó về sau, La TiểuSanh liền ru rú ở trong nhà, cả ngày cứ ngây ngốc nhìn bức tranh hoa hướngdương ở trong sân. Thay đổi cách vẽ, sửa lại bức tranh, nhưng cho dù như thếnào đi nữa, bức tranh sơn dầu cô vẽ vĩnh viễn là màu vàng, màu vàng sáng rực rỡnhư màu của những đóa hoa hướng dương. Vẽ rồi lại vẽ, tâm của La Tiểu Sanh cũngbắt đầu sáng dần lên. 
Có đôi khi cô cảm thấymệt mỏi khi vẽ liên tục nhưng cũng không có rời đi, chẳng qua là cầm lấy bút vẽmà đứng lên, để cho anh sáng mặt trời chiếu lên trên người, trên mặt, đặt bútvẽ trong tay xuống. Lúc này hoa hướng dương nơi góc tường cũng đã chậm rãihướng tới ánh sáng của mặt trởi, giống như là đang nhìn ngắm mặt trời, nhưng cũnggiống như đang nhìn cô. Cho nên cô hiểu ý cười một tiếng, mệt nhọc thoe đó màcũng biến mất đi, cô lần nữa cầm lấy bút vẽ, vẽ thêm sắc thái cho bức tranh sơndầu của mình. 
Thời gian thay đổi, ngàydài hơn đêm, thời gian Quỳ ra ngoài cũng ngày càng muộn đi. Điều này làm cho LaTiểu Sanh cảm thấy có chút cô đơn, mỗi ngày mong đợi mặt trời mau mau xuốngnúi, sau đó cô làm vài việc nữa rồi chờ Quỳ xuất hiện. 
Đúng vậy, thực vật khôngcần ăn cái gì nhưng phàm là La Tiểu Sanh làm thì Quỳ đều nếm thử, sau đó nhậnđược sự đáp trả là những lời tán thưởng cùng nụ cười nở trên môi của Quỳ. 
“Anh đã từng nếm thử mùivị mình thích chưa?” Có đôi khi La Tiểu Sanh cũng sẽ hoài nghi, hoài nghi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-trai-trong-hoa-huong-duong/2340191/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.