Tôi nằm lăn lộn trong gian, gào lên đầy tuyệt vọng, "Con mẹ nó đến giờ tôi vẫn còn cảm giác máu thịt lẫn lộn! Trước khi chết ít nhất phải để hồn lìa khỏi xác chứ, còn lần tới, lần sau, lần kia nữa, chả lẽ cứ phải chịu đựng như thế này ba lần liên tiếp?! Không được, tôi sẽ điên mất, tôi không chịu nổi!"
Ngọc xanh cũng có chút khẩn trương, "Vậy, vậy phải làm sao? Đau lắm hả?"
Tôi cười gằn, "Hay tôi vặt cổ ông ném xuống núi nhé. Không đau lắm đâu, thoải mái lắm!"
"Khó đấy. Để tôi suy xét lại một chút về phương thức chết." Ngọc xanh sâu xa trả lời.
Tôi bò dậy, "Suy xét đến bao lâu? Đợi đến khi tôi nếm đủ vị đầu rơi máu chảy tứ chi chia lìa ông mới nghĩ ra cái phương thức chết tiệt nào đó phải không!"
Ngọc xanh bắt đầu xoắn xuýt, "Bình tĩnh một chút, sẽ có cách mà. Cô, cô cứ nằm đây thư giãn một lát, tôi đi nhanh rồi về." Nói xong, không đợi tôi trả lời, liền hóa thành làn khói trắng bốc hơi khỏi không gian.
Ngồi một lúc cảm thấy chán, tôi lại rút cuốn sách về Mai Thừa Vũ ra đọc. Tôi vừa phát hiện nó được giữ trong viên ngọc, chỉ cần tôi muốn cuốn sách liền hiện ra.
Một lúc sau, ngọc xanh trở lại, tiếng lão đột nhiên khàn khàn bên tai, ngọc xanh ném cho tôi một cuốn sổ rất dày, "Viết nhật ký, viết đến trang thứ mười có thể yêu cầu hồn lìa xác trước khi chết."
Tôi lật ra cuốn sổ dày cộm, "Nhưng viết gì mới được?"
"Không biết, viết gì cũng được!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-trai-cua-toi-la-the-do/184331/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.