Sáng hôm đó tươi tỉnh lạ thường, tôi nhảy xuống giường theo thói quen mò qua phòng ngủ bên cạnh nhìn lén. Hôm nay tôi không bò vào dét đồ cho Mai Thừa Vũ nữa.
Tôi ló cái đầu nhỏ qua khe cửa nhỏ, bọn trẻ vẫn đang còn ngủ say sưa. Nhìn một chặp tôi liền đóng cửa, nhẹ nhàng bước vào tủ chứa đồ. Gian tủ này là không gian bí mật của tôi, kể từ ngày trở thành Ngọc Miên, tôi phụng phịu không cho các sơ dọn dẹp ngăn tủ nữa, tôi nói muốn làm người trưởng thành, tự tay vận động bố trí ngăn nắp sạch sẽ, các sơ cười cười đồng ý. Dưới đáy tủ giấu một bộ đồ nam, ngày lựa đồ cho Mai Thừa Vũ tôi tinh ý giữ lại một bộ đề phòng. Lúc trước cứ nghĩ bọn bắt cóc hẳn túm đại một đứa tống tiền, ném xuống hẻm núi, nhưng suy đi tính lại hình như không đơn giản như vậy. Mai Thừa Vũ năm mười bốn tuổi bị gia tộc đuổi giết, vẫn không thể loại trừ trường hợp đám bắt cóc kia là người được gia tộc bên kia cử đến tổn hại thằng bé.
Suốt cả một ngày tôi không dám vào phòng, cứ lêu lổng ngoài sân đến khi trời chập tối. Tôi phát hiện thằng nhóc Mai Thừa Vũ này cứ vòng đi vòng lại trước mắt tôi cả chục lần. Não tôi có chút căng lên. Hiện tại hận không thể ném thằng nhóc này vào xó tủ khóa kín cho yên tâm, mấy tháng lầm lì không chịu bước ra, gần chết đến nơi lại cố tình lượn lờ như chong chóng. Có chút cảm khái, đây là số mệnh ư, thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-trai-cua-toi-la-the-do/184330/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.