Đi mấy phút mới tới trạm y tế. Cơ thể như rã ra, tôi còn chưa kịp thở đã bị bác sĩ mắng sa sả vào mặt. Hóa ra cả cái làng này đều biết chuyện bà cháu tôi ngược đãi thằng nhỏ.
Tôi: . . .
Câm nín, từ chối cho ý kiến!
Thật uất ức mà không có chỗ than!
Tôi ngồi ở dãy phòng chờ. Sau một hồi bị mấy chục con mắt khinh bỉ đổ dồn vào như ngồi trên bàn chông, cuối cùng bác sĩ mới cho tôi vào phòng khám. Không biết tạo nghiệt gì cứ mỗi lần gặp thằng nhóc này, không phải tôi thì là nó cả người đều ốm đau bệnh tật.
Tôi nhe răng ra cười với bác sĩ. Bác sĩ kinh dị nhìn tôi. Chắc cái mặt tôi xấu quá bác sĩ không nỡ nhìn thẳng, lau mồ hôi hột, "Mời, mời chị vào."
Hừ, tôi mới vừa nhìn bảng tên vị này. Người này đã ngoài bốn mươi còn dám gọi tôi là chị, tôi chưa gọi anh là ông bác còn đỡ. Tôi xấu nhưng vẫn có tôn nghiêm đấy chứ, hai chín tuổi tính ra . . . còn trẻ!
Tôi ngập ngừng bước vào phòng khám, Mai Thừa Vũ tỉnh rồi, thấy tôi bước vào liền đóng chặt mắt, không thèm để ý.
Thằng nhóc này chẳng khác xưa tẹo nào. Vẫn chưa bao giờ cho tôi sắc mặt tốt.
Thôi, ai biểu tôi là Thị Sắc, có tiền sự ngược đãi trẻ nhỏ.
Năm 2003, Mai Thừa Vũ mười ba tuổi. Có nghĩa năm sau kiếp nạn mới xảy ra. Lần này nó bị gia tộc phát hiện còn sống, sai người đuổi giết, đánh đập gãy gần hết xương sườn.
Tôi nhìn chằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-trai-cua-toi-la-the-do/184332/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.