Từ cơn choáng váng ý thức dần trở nên thanh tỉnh. Cái eo hơi đau, chân tay cũng bủn rủn, có lẽ vừa được vớt từ trong nước ra. Tôi nhổm người ngồi dậy quan sát bốn phía. Xung quanh tôi bao trùm một màu đen tối tăm, dường như chỉ có tôi là điểm sáng duy nhất. Nơi này tựa như một không gian trải dài bạt ngàn vô tận không có điểm dừng.
Tôi cảm nhận được sức nóng phát ra từ viên ngọc xanh lục. Sợi dây chuyền bỗng sáng lên, một làn khói bốc ra từ viên ngọc chao đảo trên không trung rồi tụ lại ngay trước mắt tôi.
"Hoàn thành nhiệm vụ!" Giọng nói phát ra từ làn khói trắng.
Không nhìn thấy mặt mũi hay bất kì một hình thù cụ thể nào ngoài lớp khói trắng mờ mờ ảo ảo, tôi có chút hơi sợ, "Vậy, vậy tôi sẽ được về nhà chứ?"
"Không!"
Làn khói trắng gầm lên một tiếng rõ to làm tôi giật bắn mình, tôi chảy mồ hôi hột, lắp bắp, "Sao. . .Hả. . . Làm sao vậy?"
"Cô là đồ ngu." Giọng viên ngọc đầy vẻ trách móc.
Tôi hơi có cảm giác bị sỉ nhục!
"Có chuyện gì thì bình tĩnh nói chuyện. Tự nhiên nổi điên mắng người, tôi không phải đầy tớ cho ông sai bảo sỉ vả!"
Tôi bắt đầu nổi điên, nói tiếp, "Tự nhiên khi không kéo tôi đến đây tìm một viên ngọc quái quỷ, tìm được rồi lại giở thói mắng người. Ông mắc chứng rối loạn nhận thức hả?"
"Cô, cô to gan!" Khói trắng bốc lên ngày càng dày. Chắc ông ta bị tôi chọc tức.
"Sao lại không! Đằng nào cũng đi dời nhà ma,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-trai-cua-toi-la-the-do/184327/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.