Tôi bần thần một lúc rất lâu. Chị Hen nhìn qua lo lắng, "Sắc mặt cô lạ vậy, không sao chứ?"
Tôi lắc lắc đầu, "Không sao, hơi choáng chút thôi" rồi tiếp tục kí giấy. Tôi không ngờ mình có thể xuyên về năm 1990, điều này vô cùng phi lý! Cứ tưởng có thể âm thầm tìm cách liên hệ với người nhà, ai ngờ vào năm này bố mẹ tôi chưa quen nhau, tôi còn chưa chào đời, lấy đâu ra người thân!
Bệnh viện nhận được khai báo về tình trạng của tôi, chị Hen bảo, "Họ đã liên lạc chính quyền địa phương về trường hợp của cô, chuyện đứa bé cũng đang được điều tra." Sau đó chị Hen thở dài, "May mà cô phát hiện sớm, nếu không đứa bé đã không còn trên đời này rồi."
Điền giấy tờ xong, chúng tôi được đưa vào phòng khám. Đứa bé rất nhỏ nằm trên một chiếc giường lớn, vẫn còn chưa mở mắt, cơ thể đã được vệ sinh sạch sẽ, cả người gắn đầy kim tiêm và dây truyền. Tôi quay sang hỏi bác sĩ: "Bé sẽ khỏe chứ ạ?"
Bác sĩ trầm ngâm một lúc "Quá yếu. Điều kiện vật chất ở đây không đủ, chúng tôi dự sẽ chuyển bé lên bệnh viện trung ương thành phố." Bác sĩ nhìn tôi rồi nói tiếp, "Tôi có nghe qua tình hình của cô, bao nhiêu tuổi rồi?"
"Thật xin lỗi, tôi cũng không nhớ rõ." Tôi hai mươi ba, vừa mới tốt nghiệp đại học không lâu.
Bác sĩ gật đầu: "Đã liên hệ phía cảnh sát địa phương, họ tới đây nhanh thôi, đến lúc đó sẽ có thông tin về người nhà cô sớm, đừng lo."
"Vâng, cảm ơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-trai-cua-toi-la-the-do/184326/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.