Người đó đứng ở bên kia bờ hồ, lẳng lặng nhìn chăm chúsang bên này, khóe môi mỉm cười thản nhiên, giống như vô số lần đứng ở sau lưngnàng nói với nàng: “Không sao, có anh ở đây.”
Lục Tiểu Phong kích động vừa định gọi anh ấy, lại chợtnhìn thấy lồng ngực của anh ấy nhuộm máu đỏ tươi, đêm chiếc áo sơ mi màu trắngnhuộm đẫm một khoảng đỏ như hoa hồng. Vết máu nhanh chóng xâm chiếm những chỗmàu trắng, dưới mép vạt áo thỉnh thoảng nhỏ xuống những giọt máu như đá quý.
Anh ấy vẫn mỉm cười như trước, trong ánh mắt không cómột tia dao động.
Lục Tiểu Phong sợ ngây người, khi dưới chân anh ấy máuchảy thành sông là lúc, cuối cùng nàng cũng hét lên tiếng thét chói tai.
“A!”
Mở mắt ra là trần nhà màu trắng, trong không khí khôngcó ngửi thấy mùi máu tanh như đã nghĩ, nhưng cẩn thận hít hít cái mũi mới pháthiện ra bởi vì bị cảm cúm nên mùi gì cũng không ngửi thấy được. Lục Tiểu Phongkhông dám nhắm mắt lại, cái bóng dáng màu đỏ kia còn đang quanh quẩn trong ócnàng, nàng vội hít thở dồn dập, làm cho mình tỉnh táo lại.
Là nằm mơ, hóa ra là nằm mơ.
“Lục Tiểu Phong, Lục Tiểu Phong!”
Lục Tiểu Phong sửng sốt, cuối cùng cảm thấy được cóngười đang gọi nàng, nàng từ từ nghiêng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt vội vã, làTô Trí Nhược, chẳng biết tại sao, cảm xúc mới vừa rồi còn hoảng sợ của nàng lậptức trấn tĩnh lại.
“Cô làm sao vậy, gặp ác mộng sao?”
Tô Trí Nhược khẩn trương nhìn Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-to-dai-chien-bach-cot-tinh/2787292/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.