Chương trước
Chương sau
Tác giả: Thâm Hải Tiên SinhTrung - Việt: Linh Thần---

“Thế… thế anh đợi được người anh muốn đợi chưa?”

Thôn Xá Na Lâm không nói.

Dường như cảm thấy hơi khát, yết hầu hắn hơi nhúc nhích, giơ tay lên cầm ly đồng trên bàn, nhấp chất lỏng đỏ trong ly.

… Có thể thấy hắn không muốn nói nhiều về người hắn muốn đợi, giống như tôi không muốn nói về Minh Lạc với người khác. Lúc nãy trải qua tình huống nguy hiểm, người tôi khô khốc không thấy lạnh, giờ bình tĩnh ngồi xuống lại cảm thấy hơi lạnh phả vào áo khoác, dựa vào ánh nến trên tháp xương người này vốn không thể sưởi ấm được. Tôi kéo chặt cổ áo, tôi nhìn áo choàng hai vạt cân mỏng manh họa lệ trên người hắn, mặc ít vậy, người này không sợ lạnh sao? Hay người miền núi đã quen với nhiệt độ nơi đây rồi? Răng tôi va lập cập, nhắc hắn: “Thôn Xá Na Lâm, anh có muốn mặc thêm đồ không? Đừng để bị lạnh.”

“Ta, không lạnh.” Hắn khựng lại: “Em, lạnh?”

“Hơi, hơi hơi.”

Thôn Xá Na Lâm đứng thẳng lên, cầm hai bấc nến sáng nhất trên tháp xương người đặt trước mặt tôi: “Đợi ở đây, đừng đi lung tung.”

“À, được.” Tôi sững sờ, thấy hắn đi qua tháp xương người, đi sâu vào trong, chẳng bao lâu sau bóng dáng đã khuất trong bóng tối.

Trong hang động tĩnh mịch, im lặng đến mức đáng sợ, thật sự giống hệt ngôi mộ cổ trống rỗng. Tôi chợt thấy sau lưng lạnh lẽo, gió thổi từng cơn, tôi sợ đến mức quay lại quỳ ngồi xuống, lo rằng ngoài hang sẽ có thứ gì lao vào chẳng kịp đề phòng.

Bấy giờ, bên hông chợt truyền đến tiếng nói khe khẽ: “Đến đây…”

Hình như đó là giọng nam. Tôi nhìn về phía đó, ngoài vùng ánh nến có thể chiếu rọi là một khoảng đen kịt, chẳng thấy gì.

“Nào, đến đây…” Giọng nói đấy vẫn đang gọi.

“Thôn Xá Na Lâm, là anh sao?” Tôi cảm thấy là hắn đang gọi tôi sang, tôi thoáng do dự, cầm bấc nến xương bên cạnh đứng lên đi về phía tiếng gọi.

“Thôn Xá Na Lâm?”

Có ánh nến chiếu rọi nhưng tôi chẳng thấy bóng người nào, chỉ có măng đá sừng sững trên đất, trống như trụ đá, vách hang phủ đầy thác đá, ánh nến chiều vào hệt như dòng nước.

“Đến đây…”

Giọng nói ấy càng gần hơn, truyền đến từ giữa kẽ đá sâu thẳm. Da đầu tôi tê rần, quả nhiên thấy một bóng người.

“Thôn Xá Na Lâm!”

Tôi gọi, cất bước nhanh hơn, đến khi ánh nến chiếu được đến bóng dáng ấy, lông tơ tôi cũng dựng ngược. Đó không phải Thôn Xá Na Lâm mà là… một tượng đá.

Giống như nó được điêu khắc từ thạch nhũ tự nhiên, vẫn giữ lớp lớp hoa văn thác đá, nhưng đã được gia công nên rõ ràng rất chi tiết và sống động như thật, đỉnh đầu nó có đội mũ chóp nhọn hình thù kỳ lạ,trên vai tượng được điêu khắc giáp vai có hoa văn hoa lệ, trông giống tạo hình phù thủy cổ đại vùng Tôn Nam, nhưng thần thái và động tác của bức tượng này rất đáng sợ, mặt ngửa lên, đôi mắt trống rỗng… con mắt nằm trong lòng bàn tay đang nâng lên trước mặt.

Tôi nhìn lên một cái, da gà lại dựng đứng hết cả lên. Phần thạch nhũ rũ xuống còn điêu khắc một con kền kền to lớn, giống như một vị thần linh thờ ơ máu lạnh đang nhìn xuống, có thể lao xuống cướp đi đôi mắt bất cứ lúc nào, chẳng mảy may để ý.

Bức tượng hoàn chỉnh giống phù thủy đang hiến tế, nhưng cũng giống như đang chịu trừng phạt tàn nhẫn. Tôi chấn động vì tác phẩm nghệ thuật vừa độc đáo vừa khủng khiếp này, trong thoáng chốc đã quên mất nỗi sợ hãi, vòng ra sau bức tượng, muốn quan sát tổng thể một phen, lại thấy hình như bên phải có một bóng người nữa. Tôi giơ nến sang, ngạc nhiên phát hiện ra đó lại là một bức tượng khác, khác với bức bên trái tôi, bức tượng đó… đang moi tim. Trái tim cũng được nâng trong lòng bàn tay, nâng lên cao cao, tượng kền kền đứng bên trên.

Đây là…

Tôi vô thức giơ ngọn nên lên cao, muốn xem thử còn tượng nào khác nữa không.

“Đến đây nào…”

Đột nhiên, một giọng nói vang lên rất gần.          

Tôi rùng mình quay đầu lại nhìn thử, vừa nhìn hình phản chiếu của tượng trên vách hang, vô thức nhìn xuống, da đầu chợt rần rần.

Rõ ràng bức tượng đang giơ tay nâng đôi mắt, nhưng sao ảnh chiếu của tượng là tay hướng xuống, xòe ngón tay ra… dường như muốn bắt lấy gì đó.

Tôi sợ đến mức co cẳng chạy, cổ tay bị siết chặt, bị một bàn tay lạnh băng tóm lấy. Đèn rơi “bộp xuống đất, xung quanh tối tăm, tôi bị một luồng sức mạnh to lớn kéo về sau, va vào vách hang động, thứ gì đó phủ từ bên trên, là vải dày mát lạnh.

Giọng nói lạnh lùng vang bên tay: “Chẳng phải ta đã nói, bảo em, đừng đi lung tung sao?”

“Thôn Xá Na Lâm?” Tôi chẳng nhìn thấy gì, bàn tay vốn không được hắn nắm lần dò phía trước theo bản năng, chạm phải lồng ngực cứng rắn như băng của hắn.

Bình thường người này luyện tập thế nào vậy… cơ ngực săn chắc thế nhỉ?

“Tôi nghe thấy tiếng động… là anh gọi tôi à?” Tôi đang muốn kéo vải che mặt và đầu xuống, lại nghe thấy một tiếng “soạt”, hai tay bị trói lại. Bị kéo loạng choạng mấy bước, giờ tôi muốn phản ứng lại, Thôn Xá Na Lâm cầm đồ choàng lên cho tôi, lại thắt thêm thắt lưng bên ngoài. Tuy biết hắn đi lấy đồ vì tôi nói lạnh… nhưng chắc cũng khiến hắn tức giận.

Tôi chỉ đành cười xin lỗi: “Này, Thôn Xá Na Lâm, anh gói tôi như bánh chưng đấy à, được rồi, tôi không nên đi lung tung trong địa bàn của các anh, tôi nhận lỗi không được ư?”

Lực kéo chợt khựng lại, nhưng trói buộc vẫn chẳng lời lỏng. Tôi cứng đờ, tuy không thấy gì nhưng lại cảm nhận được dường tầm mắt bò từ dưới chân lên đỉnh đầu như ma quỷ, nhìn xuyên qua lớp vải dày này, nhìn vào từng tấc da thịt của tôi, săm soi, tìm tòi.

Cảm giác này thật sự quá kỳ lạ… Thôn Xá Na Lâm là người mù.

“Thôn Xá Na Lâm?” Tôi nổi da gà, gọi thêm tiếng nữa, vẫn cố cười: “Anh trói tôi thế này tôi sẽ hiểu lầm đây.”

Tôi không biết hắn có hiểu ý mờ ám trong câu nói đùa này không, chắc hẳn là không, dù sao thì tôi cũng chẳng phải phụ nữ, vùng núi này cũng chẳng tiên tiến đến mức ấy.

Nói ra rồi mới thấy hơi hối hận, không biết tôi có xúc phạm đến hắn không.

Tiếng “soàn soạt” khẽ vang lên, hai tay được buông, dây trói cũng được cởi ra. Áo choàng dày nặng rơi xuống, bóng dáng Thôn Xá Na Lâm đứng giữa ánh lửa xuất hiện trước mắt.

Trong bóng tối, gương mặt hắn chẳng có biểu cảm gì, không biết vui hay giận, nhưng tôi có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo nguy hiểm phả vào mặt giống như ma trơi trong huyệt mộ.

… Hình như tôi chọc giận Thôn Xá Na Lâm thật rồi, với lại tôi cảm thấy, hắn không phải người có tính tình tốt, hậu quả chọc giận hắn tôi không gánh được.

Tôi cười cười xin lỗi, chưa kịp xin lỗi lần nữa hắn đã quay sang, cầm một bấc đèn trên tháp xương: “Đi, theo ta.” 

Tôi sững sờ: “Đi đâu?”

Hắn hơi nghiêng đầu sang: “Em muốn, ngủ ở ngoài?”

Tôi hiểu. Đừng thấy người đẹp này có tính cách hơi kỳ lạ, hắn tốt bụng tận tình phết, sợ tôi lại lấy đồ cho tôi, giờ còn đồng ý cho tôi ở lại nữa.

Tuy nơi này hơi đáng sợ… tôi quay đầu nhìn về phía bức tượng đá kỳ dị ấy, cầm áo choàng hắn cho tôi mượn lên, nhanh chóng đuổi theo hắn.

Bước lên cầu thang đá, vào sâu trong hang động này, bóng trắng to lớn được ánh nến chiếu rọi. Nhìn kỹ tôi lại thấy chấn động bàng hoàng.

Đây cũng là tượng điêu khắc hình người, nhưng còn to hơn mấy tượng đá tôi vừa thấy nhiều. Nó trắng gần như trong suốt, hình như được điêu khắc từ ngọc thạch hoặc xà cừ, mặt mày được một lớp mạn màu vàng khắc đầy bùa chú kỳ lạ màu đỏ máu, ngồi xếp bằng trên chỗ ngồi to lớn khắc thành hình cánh hoa màu đỏ, sau lưng có bốn đôi tay, cầm pháp khí đặc biệt, có cái cầm đầu lâu, có cái đút cho kền kền ăn, trong đó có một đôi tay chạm mu bàn tay vào nhau, tọa thành hình hoa hướng xuống.

Chú ý phía trước tượng này có đặt mấy “torma” còn cao lớn hơn trước tháp xương người, với lại không đơn giản làm làm từ bột nhào, mà trong đó có lẫn đá quý nhỏ lớn khác nhau, có thể phân biệt được mã não, đá khổng tước, lapis lazuli, sáp ong, thậm chí còn có ngọc bích chưa chạm khắc, có thể thấy người dâng lên rất thành kính.

Tôi đoán rằng, trước mắt tôi là một bức tượng thần, nhưng hình dáng hơi tà ác…

Chẳng lẽ đây chính là “Thi thần chủ” trong lời bọn họ ư?

Vì tò mò về dáng vẻ của tượng thần, thầm nghĩ dù gì Thôn Xá Na Lâm cũng không thấy được, lén nhìn một cái cũng không bị hắn phát hiện, tôi bèn đến gần tượng thần, ngửa đầu muốn nhìn vào trong tua rua vàng kim, lại nghe thấy tiếng nói truyền đến từ phía trước: “Em đang… làm gì vậy?”

Ngước mắt lên, Thôn Xá Na Lâm vẫn xoay lưng về phía tôi, không hề quay đầu, nhưng tôi cảm thấy dường như sau lưng hắn có mọc đôi mắt, có thể biết được từng cử chỉ của tôi.

“Không có gì, đồ bị vướng.” Sợ hắn hiểu lầm tôi có lòng tham với mấy vật hiến tế này, tôi vội rụt tay lại, thầm nghĩ thính giác hắn nhạy thật, có thể nghe rõ động tĩnh của người bình thường một cách dễ dàng, ví như tiếng vải cọ xát.

Nghĩ vậy, toi nhìn lên, giờ mới phát hiện áo choàng Thôn Xá Na Lâm cho tôi mượn hoa lệ cỡ nào… dường như được làm từ da dê hoặc ngựa thượng hạng, vô cùng mềm mại, đường thêu nổi màu vàng sẫm thoắt ẩn thoắt hiện trong ánh nến mờ mờ, trong đó còn điểm xuyết tất cả đá quý có thể thấy được trên khay hiến tế, đừng nói chi đến cổ áo và tay áo, nơi đó còn được gia công kỹ hơn, ngoài việc điểm xuyết đường viền thêu đá quý, còn có lông cáo xám bạc.

Tôi sờ sờ mấy đường thêu ấy, trong lòng cực kỳ ngạc nhiên.

Bình thường tôi lăn lộn trong giới nghệ thuật, thường lui tới những hội đấu giá, tôi cũng từng chạm vào nhiều món đồ cổ, cũng biết được đồ cổ điển trong và ngoài nước, có thể đoán được công nghệ thêu dệt trên áo choàng này chính là “lưới nỏi nạm vàng” trong truyền thuyết, là kỹ năng độc đáo đã thất truyền từ thời cổ đại khu vực Tôn Nam, nên chắc chắn nó là đồ cổ, bây giờ trong nước chỉ có mấy bộ cổ chéo “mạng nổi nạm vàng” nghe nói là được giữ lại trong mộ của thổ y cực kỳ của quyền lực thời cổ đại vùng Tôn Nam, bộ tôi từng thấy không được thêu tỉ mỉ như thế này, đã có giá trên trăm triệu, đồ Thôn Xá Na Lâm cho tôi mượn mặc đưa vào viện bảo tàng cấp quốc gia cũng là của quý của tòa thị chính.

Thôn Xá Na Lâm là ai vậy… bình thường mặc đồ cổ giá trị trên trời thế này? Chắc chắn xuất thân của hắn không tầm thường…

Tôi không thể tin được, cứ nghĩ lung tung, theo hắn qua điện thờ to lớn này, tiến vào rừng đá, bước lên một cây cầu đá.

Dưới cầu đá là một con sông đen ngòm uốn lượn giống như một con trăn khổng lồ, âm u sâu thẳm khó dò.

Có lẽ ban đêm gặp chuyện lạ nhiều quá, tôi chỉ cảm thấy trong nước cũng có thứ gì đó, không nhịn được cúi xuống nhìn, lại không dám nhìn. Lúc đang nghi thần nghi quỷ, quả nhiên thấy được mấy bóng trắng lướt qua dưới cầu, rất giống xác vụt qua.

Tôi cụp mắt nhìn, chợt thấy mấy bàn tay trắng ởn, chỉ toàn là xương xẩu bấu víu hai bên lan can cầu. Mấy đầu người sắp mục rữa thành đầu lâu lắc lư đi về phía tôi, hàm trên hàm dưới khép rồi mở như đang cười một cách hung tợn. Cảnh tượng này giống hệt ác mộng đêm trước.

Chủ nghĩa vô thần mà tôi vẫn luôn tin tưởng đã sụp đổ trong đêm nay rồi.

“Thôn Xá Na Lâm!” Tôi tiến lên hai bước níu lấy hai vai hắn. Nói ra cũng lạ, lúc tôi chạm vào hắn, bàn tay quỷ bám víu cây cầu kia cũng biến mất tăm, nhưng bóng trắng kéo dài trên mặt nước vẫn thoắt ẩn thoắt hiện hệt như cá sấu canh tuần tới lui dưới nước.

“Nơi này…” Răng tôi va vào nhau lập cập, hơi lắp bắp.” Thôn Xá Na Lâm, hay là chúng ta về làng sớm nhỉ? Hình như tôi… thấy quỷ thật rồi.”

“Trong đêm tối, bên ngoài, càng nguy hiểm hơn.” Thôn Xá Na Lâm hơi khuỵu xuống, bàn tay lạnh lẽo giữ mắt cá chân tôi: “Chúng không thích người ngoài. Đến gần ta, chúng sẽ không ngửi thấy em.”

Tôi thoáng sững sờ, nhìn tấm lưng bao phủ bởi mái tóc đen dài của hắn.

Ơ, hắn, hắn thấy được quỷ à? Không đúng, chẳng phải hắn là người mù sao? Cảm nhận được nơi này có quỷ à, vả lại còn có kinh nghiệm chung sống?

Hắn… muốn cõng tôi à?

Lúc này tôi mới biết rằng, tôi còn chưa kịp thể hiện sức quyến rũ với chàng thơ mình để ý cũng thôi đi, đã vậy còn để hắn nghĩ rằng tôi bị dọa đến mức không đi nổi, mặt mũi của tôi…

“À, không cần…” Tôi lúng túng miễn cưỡng cười.

“Hu…”

Lúc tôi do dự, sau cổ chợt có cảm giác dính ướt cứ như bị liếm.

Tôi lao lên lưng Thôn Xá Na Lâm, thậm chí còn vòng tay ôm cổ hắn. Có can đảm quay lại nhìn lần nữa, nhưng sau lưng chẳng có gì cả, những bóng ma dưới cầu cũng chẳng còn tăm hơi.

Đệch, quỷ ở đây chỉ bắt nạt người ngoài thôi à?



Lời tác giả:

Nội dung kết sẽ cập nhật miễn phí ở Tấn Giang, tôi không ký hợp đồng, cũng giống như xem ở Weibo, mong sau này các bạn nhỏ sẽ đến Tấn Giang đọc và bình luận, hy vọng có thể tập trung bình luận của các bạn ở cùng một chỗ! Có nội dung bổ sung gì thì sẽ đăng Weibo, đừng lo ăn chay!

Chương cập nhật ở Tấn Giang phải xét duyệt một tiếng mới xem được, nên bảy giờ mỗi ngày tôi đăng, xét duyệt xong đến hơn tám giờ là các bạn có thể xem bình thường, không phải bị khóa đâu, đừng lo!

Từ giờ đến cuối tháng sẽ rút thưởng tặng postcard ​Nhiễm Nhiễm Thôn Thôn cho ba bạn ở khu bình luận Tấn Giang, chiều cũng rút ở bình luận Weibo rồi! Mong mọi người bình luận nhiều nhiều!

Yêu các bạn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.